Nghiệt Duyên

Chương 8: Ha, ta đang mong đợi gì chứ!

Trước Sau

break

Đây sẽ là thanh gươm sắc bén nhất trên con đường trả thù của ta.

Trước đây là do ta ngu ngốc và kiêu ngạo, nên đã nhiều lần bị Phan Vị Vị bắt nạt, gặp phải kết cục thế này.

Bây giờ ta thật rẻ rúng, lại còn mất đi phẩm giá, ta sẽ dùng chính thanh kiếm này đâm ngược lại Phan Vị Vị! Ta muốn ả cảm nhận được nỗi nhục nhã khi bị chính kẻ thấp hèn như ta trả đũa.

Ván cờ đã bắt đầu từ lúc Thẩm Linh Phong đến doanh trại.

Phan Vị Vị chắc chắn sẽ mất tất cả!

"Sự thật không còn quan trọng nữa."

"Bệ hạ đừng quên, chính ngài đã đích thân hạ lệnh, toàn bộ phủ Quốc công nhà ta đều bị xử trảm."

"Bây giờ ngài nhìn xem, ta sẽ an ủi linh hồn họ như thế nào?"

Ta chọn những lời cay nghiệt nhất đâm vào tim Thẩm Linh Phong. Hắn nghe ta nói liền đau đến mức khó đứng vững. Thẩm Linh Phong đương nhiên hiểu tính cách của ta, nên đã tin chín phần mười lời nói ra từ miệng ta.

Nhưng tại thời điểm này, hắn phải hy vọng rằng những gì ta nói là sai.

Hắn lấy oán báo ân, hại chết gia đình ta, không thể tha thứ! Nợ máu phải trả bằng máu!

"Miêu Miêu..."

Thẩm Linh Phong đau đớn đưa tay ra định chạm vào mặt ta, nhưng lại khựng lại giữa chừng. Hắn liền cầm chiếc khăn tay lên và nghiêm túc lau mặt cho ta.

"Ta đưa nàng trở về kinh..."

Nghĩ đến màn trình diễn của Thẩm Linh Phong ở doanh trại, trong mắt ta hiện lên vẻ thỏa mãn.

Hắn sẽ đến, sẽ tức giận tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta.

Nhưng ta không ngờ, sẽ nhìn thấy sự hối hận trong mắt hắn?

Sự thật vẫn chưa được điều tra kỹ, mà hắn đã hối hận. Có phải quá sớm rồi không?

Có lẽ trong mấy năm chung sống, hắn có tình cảm với ta?

Đúng lúc này, thanh âm của Vạn Lý vang lên.

“Bệ hạ, nước tắm đến rồi.”

Một ánh sáng lóe lên trong mắt ta, ta đã có một kế hoạch mới trong đầu.

Thẩm Linh Phong bình tĩnh lại, khi ta nhìn lần nữa, hắn đã trở lại là một vị Hoàng đế lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Vào đi."

Vài người lính khiêng chiếc bồn đang bốc hơi nghi ngút vào.

Thẩm Linh Phong dang tay muốn ôm ta, nhưng ta đã tránh và nhanh chóng vén chăn đứng dậy, gọi Vạn Lý đang chuẩn bị ra ngoài.

“Tổng tư lệnh sắp thăng quan, Miêu Miêu còn chưa chúc mừng, không bằng cùng nhau tắm đi”

Vẻ mặt của Thẩm Linh Phong vô cùng u ám.

Ta nũng nịu ngả vào lòng Vạn Lý, cười ngọt ngào: “Miêu Miêu chỉ xin tướng quân thương tình thôi. Vạn tướng quân trước đây khiến Miêu Miêu đau lòng quá…”

Vạn Lý bất ngờ lùi lại vài bước, ta thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Linh Phong

Cung kính hành lễ: "Bệ hạ, thần sẽ lui binh!"

Ta mím chặt môi, như thể đang hối hận, sao hắn không phản ứng gì?

Suy nghĩ vừa lóe lên thì Thẩm Linh Phong đã nắm cổ tay ta, tức giận kéo cả người ta vào lòng.

Thẩm Linh Phong nghiến răng nhìn ta:

"Nàng cho rằng trẫm đã chết?"

“Bệ hạ thật biết đùa, Miêu Miêu là một kỹ nữ hèn mọn, không cố gắng lấy lòng tân tướng quân thì làm sao sống sót được đây?”

Ta cười ác ý, nhưng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từ hành động này đủ để Thẩm Linh Phong tin Vạn Lý chưa bao giờ chạm vào ta, đồng thời củng cố địa vị của ta trong lòng Thẩm Linh Phong.

Vạn Lý lui ra, Thẩm Linh Phong buông tay, không chạm vào ta nữa.

Quan sát ta tắm xong, hắn gọi một vài tì nữ mang thức ăn đến, trong khi hắn rời trại để bàn chuyện với Vạn Lý.

Đến cùng mục đích chính của hắn khi đến doanh trại là để củng cố sĩ khí của quân đội, chứ không phải vì ta.

Ha, ta đang mong đợi gì chứ!

Làm sao ta để hắn hoàn thành được mục đích?

Quấn tấm chăn, ta đi chân trần ra khỏi lều, một vài tì nữ muốn ngăn ta lại nhưng họ không dám, nên vội báo cáo với Thẩm Linh Phong.

Ta mặc kệ, móc thắt lưng của tên lính gác ngoài lều, lôi hắn đến lều lính đang nằm nghỉ.

Với rượu mạnh và tấm chăn, ta nằm giữa những người lính, khóc và kể cho họ nghe những đau khổ của ta, cầu xin họ thương hại cho cơ thể của ta.

Khi Thẩm Linh Phong và Vạn Lý chạy đến, ta lại bẩn thỉu rồi.

Vạn Lý nhíu mày, quay mặt đi.

Tuy nhiên, Thẩm Linh Phong không như vậy, hắn rất tức giận, nếu nhìn thấy ta sung sướng dưới thân người khác lúc mới đến doanh trại thì hắn vẫn có thể kìm được cơn giận của mình. Nhưng với những gì ta vừa nói trong trại đủ khiến hắn mất hết lý trí. Cùng với tình cảm còn lại của hắn dành cho ta...

"Người đâu, xử trảm hết!! Lập tức!!"

Thẩm Linh Phong gần như gầm lên, không kịp đợi người khác ra tay, hắn đã giật lấy thanh kiếm của ai đó và đâm vào người lính gần nhất!

Ta rướn người chắn trước mặt người lính!

A!

Thanh trường kiếm xuyên qua ngực, máu bắn tung tóe lên mặt ta.

Trước khi ngã xuống, ta nhìn thấy sự đau đớn, bàng hoàng trong mắt Vạn Lý và cơ thể đang run rẩy kịch liệt của hắn.

break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị

Báo lỗi chương