Khi tỉnh dậy, ta đã trở lại kinh đô.
Khung cảnh quen thuộc cho ta biết đây là phòng ngủ cũ của mình.
Trong lòng đau như cắt, ta khịt mũi, hai tay nắm chặt lại, bên tai vang lên giọng nói lo lắng của Thẩm Linh Phong. Vẻ mặt hắn mừng rỡ, thở phào như vừa trút được gánh nặng, nhào lên giường muốn ôm ta.
"Miêu Miêu, Miêu Miêu, nàng còn đau không?"
Ta cau mày, đẩy hắn ra, từ chối sự đụng chạm của hắn.
Thẩm Linh Phong ôm ta chặt hơn: "Miêu Miêu, đừng làm loạn! Nàng bị thương nặng rồi!"
Ta im lặng.
Ta đương nhiên biết thương thế mình nghiêm trọng. Nếu không nghiêm trọng, làm sao ta có thể quay lại đây?
Chỉ cần ta trở lại, quyền chủ động trả thù sẽ nằm trong tay ta.
“Ra ngoài đi.”
Ta yếu ớt chỉ ra cửa: “Ta muốn về quân doanh Sài Bắc.”
Cả người Thẩm Linh Phong cứng đờ, cố chấp không nhúc nhích, hắn vẫn cố bình tĩnh lấy bát thuốc từ tay thái giám đưa đến miệng ta:
“Miêu Miêu, đến giờ uống thuốc rồi.”
Ta gạt tay hất đổ bát thuốc, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Bằng giọng nói cuồng loạn nhất, ta gào lên: "Cút ngay!!"
Thẩm Linh Phong bị thái độ gần như phát điên của ta làm cho sợ hãi, hắn vội đứng dậy tay chân luống cuống, thỏa hiệp:
“Được, ta sẽ ra ngoài, ta sai người đun một bát khác. Nàng phải ngoan ngoãn uống thuốc, có được không?”
Thẩm Linh Phong mang theo thái giám rút lui, chỉ để lại một tì nữ hầu hạ ta.
Cánh cửa vừa đóng, ta lập tức thu lại vẻ mặt, nhắm mắt dựa vào đầu giường thở dốc, màn biểu diễn vừa rồi thật sự rất vất vả.
“Bệ hạ, Vạn tướng quân đưa tin sĩ khí đại loạn.” Cung nữ Thôi Nhĩ tiến lên, hạ giọng nói.
Ta mở mắt ra nhìn Thôi Nhĩ - người đã phục vụ ta trước đó mà mắt đỏ ửng.
"Thôi Nhĩ, chắc em phải chịu khổ nhiều rồi."
Mặc dù, đã sắp xếp người chăm sóc Thôi Nhĩ khi ta rời kinh, nhưng Phan Vị Vị chắc chắn không để người của ta yên ổn.
Để có thể tồn tại đến giờ, chắc Thôi Nhĩ đã phải chịu nhiều oan ức.
Thôi Nhĩ vui mừng: "Thôi Nhĩ không sao, miễn có thể giúp nương nương thì đấy là vinh hạnh của nô tì."
Ta xúc động nắm tay Thôi Nhĩ và rơi nước mắt.
Để trở về kinh đô suôn sẻ, hương thơm mà Thôi Nhĩ thay thế đã đóng một vai trò lớn.
"Những gì ta dặn em, em đã chuẩn bị xong chưa?"
"Nô tì đã sắp xếp theo ý của nương nương ạ."
Thôi Nhĩ thấp giọng nói: "Mấy ngày nay người bị trọng thương bất tỉnh, bệ hạ gần như mất trí mà túc trực bên người cả ngày, còn chưa kịp điều tra."
Ta lắng nghe và không khỏi nhếch mép.
Hắn đang giả vờ cho ai xem?
Kiểm tra nó nhanh chóng, tìm ra tội ác của Phan Vị Vị, tìm ra tội ác của hắn càng sớm chẳng phải tốt hơn sao!