"Thẩm Linh Phong! Nếu biết có ngày hôm nay, hôm đó ta nên để cho ngươi chế.t trong ao. Tại sao ta phải xả thân cứu ngươi!"
Một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt, ta nhìn Thẩm Linh Phong bằng ánh mắt thất vọng.
Khi đó, Thẩm Linh Phong chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, hắn và ca ca có mối quan hệ thân thiết như huynh đệ ruột thịt.
Vì mối quan hệ này, Thẩm Linh Phong thường xuyên đến nhà ta, giống như một vị khách quen.
Vào ngày đông chí, hắn say rượu rơi xuống nước, ta tình cờ đi ngang qua cứu mạng hắn.
Sau đó ta đã bị nhiễm phong hàn, ngủ lì bì ba hôm.
Nhưng ta không biết rằng em họ Phan Vị Vị của ta đã nhân cơ hội chiếm đoạt công lao. Ả đã bí mật liên lạc với Thẩm Linh Phong và bóp méo sự thật.
"Nàng nói gì? Cứu ta? Sao có thể? Rõ ràng Vị Vị hy sinh tính mạng..."
Đôi mắt của Thẩm Linh Phong rung chuyển dữ dội, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Có vẻ như niềm tin trong ta đang sụp đổ.
Ta duy trì vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt, nhưng trái tim dần nguội lạnh.
Ta tự giận mình là đồ ngốc!
Trong đầu chỉ có quyền lực nên hắn chưa bao giờ nhận thấy sự khác thường giữa hai người bọn ta.
Mãi cho đến khi Thẩm Linh Phong, dưới sự xúi giục của Phan Vị Vị báo thù ân nhân của mình, đột nhiên trở mặt và ra lệnh tàn sát cả gia đình ta. Ta mới tỉnh ngộ.
Trước khi vào doanh trại, ta chấm dứt toàn bộ tình cảm và lên kế hoạch trả thù hắn trong tương lai.
Ta đã tìm ra sự thật từ trước khi rời kinh. Nhưng ta không nói. Có điều vào thời điểm đó, Thẩm Linh Phong nhất định sẽ không tin, Phan Vị Vị sẽ cố gắng hết sức để giải quyết, ả sẽ không để ta yên. Phơi bày sự thật chỉ khiến ta chết nhanh hơn mà thôi.
Điều ta cần làm bây giờ là kiên nhẫn chờ thời cơ tốt để ra tay.
Nếu Thẩm Linh Phong thấy ta bị chà đạp, hắn sẽ đau đớn biết bao!
Cuối cùng Thẩm Linh Phong cũng thoát khỏi cú sốc, hắn nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe.
"Nếu nàng đã cứu ta, vì sao nàng không nói!"
Rõ ràng hắn đang cược ta sẽ không giải thích được. Cược là hắn không ngu muội đến mức bị lừa.
Yêu ư!
Không!
Bây giờ hắn cần một lý do để tin rằng, ta đang nói dối.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn ta, ta cười như một kẻ điên, cười đến chảy cả nước mắt.
"Tại sao ta phải nói!"
Ta ôm chặt trái tim đau đớn của mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhợt nhạt của Thẩm Linh Phong.
"Ta, Phan Anh Vũ, có lòng tự trọng của mình, không giống những nữ nhân xuất thân hèn mọn kia dùng mọi thủ đoạn để lấy được tình yêu của ngươi!"
Nữ nhân kia đang ám chỉ Phan Vị Vị.
Thẩm Linh Phong đương nhiên hiểu.
Những lời này, không có bất kỳ tính toán âm mưu nào, xuất phát từ trái tim ta.
Ta là đích nữ của phủ Quốc công, đã được cho ăn học đàng hoàng nên có lòng tự trọng của mình.
Ta không muốn nhắc đến địa vị của mình cũng vì quá tự tin về tình yêu của mình và Thẩm Linh Phong. Đồng thời ta cũng không muốn Thẩm Linh Phong vì nợ ân tình nên mới chấp nhận yêu ta.