"Miêu Miêu!"
Tuấn mã rực rỡ tiến vào doanh trại, khi Thẩm Linh Phong nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khóe mắt hắn nứt ra!
Vội vỗ chiến mã dừng lại, Thẩm Linh Phong hấp tấp lao về phía ta.
Miêu Miêu, ta sai rồi...
Vài người thậm chí còn chưa kịp mặc quần áo, bọn họ ngạc nhiên nhìn Hoàng thượng uy nghiêm thường ngày hốt hoảng chạy tới, khuỵu xuống, giọng nói run rẩy, đứt quãng:
"Miêu Miêu... Miêu Miêu..."
"Miêu Miêu, trẫm đưa nàng đi…”
Ta nằm trên đống cỏ khô, quần áo không hoàn chỉnh, mỉm cười với người đã mang ta đến đây, trong mắt không có bất kỳ tình cảm nào:
“Bệ hạ, còn mấy chục người đang đợi, nếu người không muốn, xin hãy để thần đi.”
Có nực cười không?
Chính ngươi đã biến ta thành kỹ nữ trong quân đội, với dung nhan này, ngươi làm sao biết ta được đãi ngộ ra sao?
Lời nói của ta dường như đã đạp trúng chỗ đau của Thẩm Linh Phong.
Ánh mắt hắn tràn ngập sát khí, quay đầu liếc nhìn binh lính có mặt, lớn tiếng.
"Kéo hết bọn chúng ra cho trẫm, xử trảm!"
“Ha ha, bệ hạ thật uy nghiêm.”
Ta chậm rãi ngồi dậy, lạnh lùng chế giễu hắn: “Theo thể chế quân đội sử dụng kỹ nữ thì có tội tình gì, cứ như vậy xử trảm bọn họ, ngài không sợ mất uy sao? "
Thẩm Linh Phong điếng người.
Không ai hiểu hắn bằng ta.
Không khí kì lạ bao trùm, cả hai đều cứng đầu một mực im lặng, Thẩm Linh Phong hít một hơi và xua tay.
Nói xong, hắn cúi xuống bế ta lên, quay đầu quan sát, nhìn trúng lều của tướng quân, định một mực ôm ta vào đó.
Ta bị sốc!
Thi thể tướng quân vẫn chưa được xử lý!
"KHÔNG……"
“Thần là Vạn Lý tổng tư lệnh, xin tham kiến bệ hạ”
Vạn Lý chắn trước lều, cung kính quỳ xuống hành lễ với Thẩm Linh Phong.
Thẩm Linh Phong cau mày, nhìn Vạn Lý bằng ánh mắt khó chịu hỏi: "Tống tướng quân đâu?"
“Tống tướng quân tiến vào doanh trại địch, bị phục kích, trọng thương mà chết, ngài đã vì quốc gia mà hy sinh tính mạng.”
Giọng Vạn Lý đều đều, tự nhiên, nghe không ra tâm tình.
Thẩm Linh Phong nheo mắt nhìn chằm chằm Vạn Lý, sát khí trong mắt hắn vụt qua.
Trái tim ta cũng căng lên.
Cuối cùng, Thẩm Linh Phong thờ ơ nói: "Tống tướng quân sẽ được chôn cất, và tin tức về cái chết của Tống tướng quân sẽ sớm được báo về kinh đô."
Xong, hắn nói tiếp:
"Nếu tướng quân đã chết, vậy ngươi có thể làm tướng quân."
“Tạ ơn bệ hạ!” Vạn Lý cung kính đáp lời.
Ta cụp mắt xuống và thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Linh Phong chắc chắn đang nghi ngờ cái chết kì lạ của Tống tướng quân.
Nhưng người đó đã chết, như thường lệ, tổng chỉ huy sẽ kế vị tướng quân, vậy điều tra thêm làm gì?
Thẩm Linh Phong sẽ không ngu ngốc mà xung đột với người khác chỉ vì một người đã chết.
Chỉ trách Tống tướng quân bất tài!
Vì lão ta chết trong lều nên Vạn Lý rời lều của mình cho Thẩm Linh Phong.
Thẩm Linh Phong nhẹ nhàng đặt ta lên tấm nệm, rồi phủ lên người ta một chiếc chăn gấm, như thể muốn che đi dấu vết trên cơ thể nhơ nhuốc của ta.
Hắn quay đi và bảo Vạn Lý sắp xếp một bồn tắm cho ta. Xong xuôi, Thẩm Linh Phong nhìn ta chằm chằm như muốn khắc sâu khuôn mặt, dáng vẻ của ta vào tâm trí.
Nhưng hắn không nhận ra Vạn Lý đằng sau đang nhìn hắn bằng ánh mắt thâm trầm.
"Tuân lệnh bệ hạ!"
Đợi Vạn Lý rời khỏi lều, ta nhếch khóe miệng và mỉm cười.
“Bệ hạ đối xử với quân gian dâm như vậy, không sợ thần dân ý kiến sao?”
Thẩm Linh Phong nhìn ta chằm chằm với vẻ mặt u ám, bàn tay siết chặt nổi cả đường gân trên cánh tay. Cứ như thể hắn sẽ xông tới và xé xác ta trong giây tiếp theo.
Một lúc lâu sau, hắn vẫn không ra tay, tức giận đấm xuống nệm., nghiến răng nhìn ta, nói bằng giọng thất vọng:
"Trẫm đã nghĩ... nàng vì giữ trinh tiết sẽ tự sát!"
Ta suýt bật cười khi nghe điều đó, hắn vẫn còn thất vọng về ta?
Làm sao?
Chẳng lẽ hắn còn mong đợi ta thủ thân như ngọc vì hắn, sau từng ấy chuyện hắn đã làm với ta sao?
"Từ điểm này mà nói, bệ hạ thật sự hận ta thấu xương, tuy rằng có thể trực tiếp giết ta, nhưng ngài vẫn muốn tra tấn ta cho tới chết."
Ta chất vấn hắn.
"Vì cái gì, phu thê ân ái mấy năm, ngay cả chết ta cũng không xứng?"
Nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, ta lại giận run người, hét lên.
"Thẩm Linh Phong! Nếu biết có ngày hôm nay, hôm đó ta nên để cho ngươi chế.t trong ao. Tại sao ta phải xả thân cứu ngươi!"