Nghiệt Duyên

Chương 5: Đã quá muộn rồi.

Trước Sau

break

Đột nhiên, trong phòng vang lên âm thanh có thứ vừa rơi xuống. "Phốc!"

Một thanh trường kiếm xuyên qua lồng ngực tướng quân, máu tươi bắn tung tóe trên mặt ta!

Đôi mắt của tướng quân mở to đến tận lúc chết, lão ta chết, cái xác ngã xuống một bên.

Ta hít vài hơi, cơ thể đột nhiên được bao bọc bởi một chiếc áo choàng, và ta rơi vào vòng tay quen thuộc.

Khuôn mặt của Vạn Lý rất tệ, hắn kéo ta xuống giường, đẩy vào bên lều, cầm xô nước hất nước vào mặt ta.

Bàn tay hắn thô ráp kì cọ cổ và mặt ta.

"Không thoải mái..."

Ta gần như không thở được, phải nắm lấy cổ tay Vạn Lý, cố gắng ngăn hắn lại, nhưng chênh lệch sức lực hai bên quá lớn. Ta không thể ngăn hắn.

"Vạn Lý! Ngài làm gì ta vậy!"

“Dơ bẩn.” 

Hai gò má hắn khẽ giật giật, tựa hồ đang đè nén tâm tình.

Ta nhìn thấy nó trong mắt Vạn Lý, một nỗi đau dữ dội trong tim.

Kể từ khi bị gửi đến doanh trại quân đội, cơ thể ta đã bị chà đạp bởi những kẻ khác, trái tim ta đã sớm rơi vào địa ngục băng giá và lạnh lẽo vô tận, không chút hơi ấm.

Hai lần xúc động duy nhất đều là khi Tế Tương chết.

Và bây giờ, trong một khoảnh khắc, tất cả mạch máu trong cơ thể ta như vỡ ra. Ta cảm thấy hổ thẹn.

Ta đã bị vấy bẩn, không phải từ lúc trở thành kỹ nữ của quân đội, mà chính là khi yêu Thẩm Linh Phong, vì hắn mà đánh mất bản thân và lí trí. Ta thật bẩn thỉu!

Cái giá phải trả cho sự bồng bột của ta đó chính là gia đình.

"Ngài ổn chứ."

Ta nhìn Vạn Lý và đã đoán được nguyên nhân khiến hắn bỗng khác thường.

Nhưng lý do này không nên tồn tại! Không thể có một trong hai!

"Anh Vũ, ta hối hận rồi."

Vạn Lý ôm chặt lấy ta, hắn đau đớn vuốt ve mái tóc dài của ta: “Ta sẽ báo thù cho nàng.”

Ngày hôm đó, Vạn Lý đưa ta ra khỏi quân đội, sau khi ta với hắn đấu khẩu, Vạn Lý đã chọn đứng yên quan sát.

"Ta không muốn nhìn nàng đi cùng người khác..."

Vì thế, hôm đó hắn đã có một quyết định táo bạo là đưa ta ra khỏi quân đội.

Nhưng bây giờ hắn nói, hắn hối hận rồi?

"Đã quá muộn, Vạn Lý, đã quá muộn rồi..."

Hắn đang chờ xem ta, một nữ nhân sẽ làm thế nào để trốn khỏi lính gác và trở về kinh đô.

Ta bước ra khỏi vòng tay ấm áp của Vạn Lý, đôi mắt lưu luyến, mỉm cười buồn bã với hắn.

"Chúc tướng quân thắng lợi."

Nói xong, ta vứt áo choàng sạch sẽ của Vạn Lý, quay gót bước khỏi lều.

Vạn Lý túm lấy tay ta đau khổ cầu xin: “Anh Vũ, đừng đi…”

Trái tim ta thắt lại, mọi thứ trong tầm mắt đều nhòe đi dưới ánh đèn, giờ phút này ta không còn cảm nhận được chút ấm áp nào nữa. Ta giả vờ bình tĩnh, mỉm cười gỡ tay hắn.

Ánh mắt hắn bắt được khoảnh khắc ta rơi lệ, trái tim giống như bị thứ gì đó hung hăng nhéo một cái. Vạn Lý muốn vươn tay chạm vào nước mắt của ta, muốn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta. 

Nhưng ta đã quay đi. Hắn rõ ràng đang cười, nhưng nước mắt lại rơi.

Vạn Lý đã giết tướng quân, nếu hắn muốn thuyết phục binh lính, giữ vững vị trí của mình, hắn sẽ phải trả một cái giá đắt. Và cái giá đó chính là ta.

Đây là bước đầu tiên ta giúp Vạn Lý lấy được vị trí tướng quân.

Tập hợp ba đội quân và để họ phải phục tùng mệnh lệnh của ta là bước quan trọng tiếp theo.

Vạn Lý đã biết.

Nhưng hắn... hối hận…

Đã đến bước này không còn đường quay lại.

Làm sao ta có thể quay đầu lại!

Vạn Lý không ngăn cản ta nữa, cánh tay dần buông lơi.

Trái tim bỗng đau nhói lạ lùng, ta cố tỏ ra bình tĩnh rời doanh trại, đi về phía nhóm binh lính gác cổng, kiên quyết nằm xuống đống cỏ, để cho chúng lao vào ta. Từng người…từng người một.

Ta nghiêng đầu, nhìn bóng dáng cô độc của Vạn Lý ở cửa lều, rồi nhìn đến quai hàm đang bạnh ra, đôi tay nắm chặt đang run rẩy của hắn mà lòng ta lạnh buốt.

"Hoàng thượng đến! Ban thưởng tam quân!"

Khi người thứ ba đè lên ta, âm thanh hô hào vang lên.

Ta cử động cơ thể, đột nhiên mở mắt ra và nhìn Vạn Lý, thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Sao lại sớm hơn dự kiến ​​hai ngày!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc