Thực ra, ta đã đánh giá thấp địa vị của hắn.
Ta nghĩ hắn chỉ là một đội trưởng. Nhưng không ngờ hắn... thực sự là một vị tướng.
"Ta là Vạn Lý, hãy nhớ tên của ta."
Hắn đặt ta lên giường, nhìn ta chăm chú bằng đôi mắt sâu thẳm, như thể đang cố thăm dò suy nghĩ của ta.
Có khá nhiều quân kỹ đang cố gắng trốn khỏi đây.
Nhưng hẳn đây là lần đầu tiên hắn thấy một người táo bạo như ta.
Hắn dùng bàn tay đẹp đẽ nắm lấy cằm ta, uy hiếp.
"Ngươi đang có kế hoạch gì?"
Ta không trả lời, chỉ nhìn hắn và mỉm cười. Ta biết mình có một đôi mắt rất quyến rũ.
Trước đây, mỗi lần hoan ái, Thẩm Linh Phong luôn bị mê hoặc bởi đôi mắt của ta, hắn yêu thương hôn lên nó và dặn ta đừng bao giờ để người khác nhìn vào đôi mắt ấy, bởi nó sẽ dễ mang đến tai họa cho đất nước và nhân dân.
"Em tên Anh Vũ."
Ta câu lấy cổ Vạn Lý và thổi nhẹ vào tai hắn.
Vạn Lý hất cánh tay đang đặt trên cổ hắn ra và chế nhạo ta.
"Một tiểu thư cao quý từng được gia đình hết mực bảo vệ. Ngươi đã từng là hoàng hậu, nhưng giờ chỉ là một kỹ nữ quân đội thấp kém mà thôi."
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, cười đến phong tình vạn chủng*
(Phong tình vạn chủng là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu "đổ rạp" dưới chân.)
"Vạn Lý, chỉ ngài mới có thể hủy hoại Thẩm Linh Phong, ngài bằng lòng giúp em chứ?"
Vạn Lý ngay lập tức đẩy mạnh khiến ta mất đà, loạng choạng lùi lại vài bước.
Đôi mắt sói của hắn chứa đựng sát khí, nhìn ta đầy hoài nghi.
Vạn Lý là một người thông minh, hắn hiểu ý ta và hiểu mục đích của ta.
Ta sẽ quyến rũ hết người trong doanh trại này, khiến cả doanh trại phải làm việc cho ta.
Gia đình ta đã giúp Thẩm Linh Phong trèo lên ngai vàng. Vậy thì ta sẽ dùng chính đôi tay này để lật đổ hắn.
"Đây là mưu phản! Ngươi không sợ ta trực tiếp giết ngươi sao?" Vạn Lý thô bạo túm lấy cổ ta.
"Sợ?"
Ta ngẩng đầu lên cười như một kẻ mất trí, hung dữ nhìn Vạn Lý.
Tại sao ta phải sợ?
"Ta yêu Thẩm Linh Phong năm mười ba tuổi, thành thân với hắn năm mười lăm tuổi và ở bên nhau ba năm. Ta hi sinh vì tình yêu nhiều như thế, nhưng đã nhận lại được gì?"
"Phụ thân và huynh ta giúp hắn đăng cơ, nhưng đã bị hắn chém thành trăm mảnh!"
"Thân ta bị trăm quân chà đạp, còn thứ gì khủng khiếp hơn khiến ta phải sợ?"
Bàn tay đang bóp cổ ta không dùng thêm lực nữa.
Có thể leo lên vị trí tướng, người này phải khôn ngoan và có tham vọng chứ không phải là một kẻ ngu si không biết gì.
Nếu như ta che đậy, âm thầm tính kế, e rằng chưa kịp thoát khỏi doanh trại đã chết trong tay Vạn Lý.
Thẳng thắn như vậy sẽ khiến Vạn Lý sợ, ta phải có kế hoạch dự phòng.
Rốt cuộc, nguồn gốc thù hận là ở đó.
"Hay ngài thử chà đạp nữ nhân của hoàng thượng xem cảm giác sẽ thế nào?"
Ta cười quyến rũ, cong mu bàn chân lên, cọ cọ vào giữa hai chân ngài, khiêu khích: “Sao ngài không nghĩ em chỉ là một nữ nhân, có thể làm được gì?”
Vạn Lý nhìn ta chằm chằm, trầm mặc một lúc lâu.
Nhưng sự thích thú và ham muốn trong mắt hắn đã bị ta bắt được. Vì thế, đêm hôm đó, có một con chim bồ câu đưa thư do chính tay ta viết đã bay đến kinh đô.