"Miêu Miêu!"
Thẩm Linh Phong đột nhiên bật dậy, gọi cái tên mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nữ nhân bên cạnh hắn đã ngủ, Thẩm Linh Phong khoác long bào đi dọc hành lang, sự hoảng loạn bị kìm nén trong lòng hắn gần như đạt đến đỉnh điểm trong đêm tối.
Quân điếm!
Hắn cố gắng không nghĩ đến cảnh Anh Vũ bị những nam nhân khác chạm vào.
Trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí còn hy vọng một người có tính cách mạnh mẽ như Phan Anh Vũ sẽ tự vẫn để bảo vệ sự trong trắng của mình.
"Nàng ấy là con gái của kẻ thù, nàng đáng phải chịu đau khổ! Ta không nên nhớ thương nàng ấy!"
Trong đầu hắn không ngừng dùng những lời này để an ủi bản thân, nhưng Thẩm Linh Phong vẫn siết chặt tay lại bởi trong giấc mơ, hình ảnh Miêu Miêu nằm giữa đám nam nhân đang khóc lóc và tuyệt vọng xin tha, cứ lặp lại trong tâm trí hắn.
Hắn không chịu được, thật sự chịu không nổi…
Trong đêm khuya thanh vắng, nam nhân không thể cưỡng lại con tim đã ra quyết định.
"Ta nghe nói ở tiền tuyến đã thắng trận. Ta muốn đích thân tới ban thưởng cho ba đạo quân."
Thẩm Linh Phong ngẩng đầu nhìn mặt trăng yên tĩnh trên trời. Hắn không nhận ra lư hương phía sau đã được thay thế bằng một loại nhang khiến người ta ngủ không yên.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên hắn không hề hay biết có một tì nữ ẩn mình trong bóng tối, cũng dõi theo ánh mắt kiên định của hắn nhìn về phương xa.
Hoàng hậu, bệ hạ sẽ đi, ngài ấy nhất định sẽ đi.
***
Nữ nhân muốn lật đổ hoàng đế gần như khơi dậy mặt tối nhất trong trái tim Vạn Lý.
Hắn muốn làm nhục ta đến mức biến thái, từ bắt ta đi chân trần để nhảy múa cho binh lính mỗi đêm đến thi thoảng, ta được coi như phần thưởng cho người lập công trong các trận chiến. Và hắn đã thưởng ta cho những binh lính của mình.
Nhưng ta vẫn chịu đựng tất cả. Bởi vì muốn những người này phải thuần phục dưới chân ta.
Hàng ngàn binh lính dưới quyền của Vạn Lý lần lượt coi ta như món đồ chơi, họ sẵn sàng phát cuồng vì tư thế khiêu vũ của ta.
Thậm chí, để có được ta, Vạn Lý còn dày công tạo nên những chiến công.
"Ngày mai tướng quân khải hoàn trở về, ban thưởng cho ba quân, ngươi biết phải làm sao?"
Vạn Lý kéo tóc ta, giữ cái bình trên cổ và rót rượu uống. Ta hiểu tham vọng trong mắt hắn. Hắn muốn tướng quân chết.
Thật trùng hợp, ta cũng muốn vậy.
“Anh Vũ hôm nay ngươi có muốn chúc mừng Thắng tướng quân trước không?”
Ta giật lấy vò rượu trên tay hắn, ngửa cổ uống cạn thứ rượu cay nồng. Vạn Lý hôn lên xương quai xanh của ta, nhưng chưa bao giờ hôn ta. Ta biết, hắn cảm thấy ta bẩn. Ta cũng nghĩ vậy.
“Nếu em…” Khi cảm xúc dâng trào, hắn tựa vào cổ ta, thấp giọng thì thầm.
"Sẽ thật tuyệt nếu em là của ta."
Ta nhắm mắt lại, có hàng nước mắt lăn dài trên khóe mi. Vạn Lý phải lòng ta, ta biết điều đó.