"Nương nương, nô tỳ chịu không nổi..."
"Xin lỗi, Tế Tương không thể chăm sóc người được nữa."
Vào ngày thứ năm sau khi bị gửi đến doanh trại quân đội, tì nữ thân cận của ta, Tế Tương, đã tuyệt vọng nhận ra sẽ không có ai đến cứu bọn ta.
Trước khi mặt trời lặn, Tế Tương dập đầu trước ta.
Sau đó, em đập đầu vào cọc lều.
Ta cuộn mình trong góc, chết lặng nhìn dòng máu trên trán em.
Không một giọt nước mắt nào rơi nhưng hiển nhiên đôi mắt vô hồn, không có tiêu cự đã tố cáo nỗi đau mà cơ thể này phải gánh chịu sâu đến nhường nào.
Khi Thẩm Linh Phong ra lệnh cho năm con ngựa tấn công cha mẹ và anh trai ta.
Có bảy mươi bốn người trong dinh thự của Công tước hộ pháp, họ đều bị treo cổ trên tường thành cho đến chết.
Ta đã dập đầu hàng ngàn lần, nhưng không thể khiến Thẩm Linh Phong thay đổi quyết định.
Phu quân ba năm của ta, tay trong tay cùng nữ nhân khác, hắn tự mình đưa ta đến doanh trại.
Nước mắt ta đã cạn khô rồi.
"Ngươi nên tin tưởng ta… đợi thêm một ngày, chúng ta có thể sống tốt hơn..."
Ta nghẹn ngào khuỵu xuống, đưa tay vuốt đôi mắt mở to của Tế Tương.
"Bíp bíp."
Tiếng còi vang lên ngoài trại.
Những nữ nhân quanh ta gào thét tuyệt vọng.
Một giây sau, lều trại được dỡ bỏ, binh lính tập trận xông vào, người đầy mồ hôi, lôi một nữ nhân xuống đất.
Trại đột nhiên ầm ĩ và trở thành địa ngục.
Cơ thể Tế Tương bị lôi ra ngoài, ta mỉm cười và ngoan ngoãn nằm trên đất, mặc cho đôi tay đang xé rách quần áo của mình.
Ta đang đợi…người đó.
Quân kỹ nữ là loại thấp kém nhất trong doanh trại, xinh đẹp chính là tội, chỉ trong vài ngày đã bị hàng chục người hành hạ.
Nhưng, đồng thời nó cũng là cơ hội để ta lật ngược thế cờ trả thù những kẻ đã hãm hại ta và gia đình của ta ra nông nỗi này.
Ta sẽ bò ra khỏi doanh trại bẩn thỉu này.
Trèo từng bước trở về đế đô.
Giải quyết mọi thù hận bằng chính đôi tay này.
Người đàn ông đó từ khi bước vào đã không tìm kiếm phụ nữ, hắn lạnh lùng quan sát, ánh nhìn va phải tầm mắt của ta, hắn chuyển sang nhìn ta.
Chỉ với một ánh mắt ta đã nhận ra, tương lai của mình đánh cược vào ván cờ này, ta phải quyến rũ được người đàn ông đó.
Ta cũng nhìn hắn chằm chằm, mỉm cười ôm chặt lấy gã đàn ông trên người, cười vô cùng quyến rũ và mê hoặc.
Đã qua một phút, hắn không di chuyển.
Hai phút trôi qua, hắn vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt vẫn như cũ.
Trái tim ta bắt đầu chùng xuống, nếu ta thua cược thì...
"Rầm"
Đến phút thứ ba, cuối cùng hắn cũng di chuyển.
Hắn bước nhanh tới đá văng tên khốn đang dở trò đồi bại với ta, đôi tay rắn chắc dưới lớp quân phục thô bạo kéo ta lên.
"Có tởm không?" Người đàn ông cau mày, nhìn nụ cười rẻ tiền trên mặt ta và nghiến răng.
Ta thở phào nhẹ nhõm, ngả người vào vòng tay rắn chắc của hắn, cười quyến rũ: “G.á.i đ.i.ế.m quân đội rẻ mạt, tư lệnh không biết sao?”
Khi binh lính vào doanh trại, họ đều cởi áo khoác, nên không phân biệt được cấp bậc, tránh cho kỹ nữ trong quân đội có suy nghĩ bậy bạ.
Nhưng ta có thể nhận ra sự khác biệt giữa luồng sát khí trên cơ thể hắn và những người lính khác.
Chắc hắn là người có thân phận cao nhất trong doanh trại này. Đặc biệt, trong số gần trăm binh lính, hắn là người đầu tiên khiến ta bị thu hút.
Hắn ôm ta về lều trại của mình. Sau một trận ân ái, ta ghé đôi môi quyến rũ vào tai anh “Em muốn trở thành người phụ nữ của ngài”
Kết quả là ta đã bị tát một một cái thật mạnh. Hắn đáp lại ta bằng giọng điệu ghê tởm.
"Ngươi không xứng?"
Đã ba ngày trôi qua nhưng hắn không chạm vào ta, ta biết đó là lời cảnh cáo.
Vì vậy, ta đã cười, lần đầu tiên kể từ khi được đưa đến đây.
Ta đang khiêu khích hắn.
Đến ngày thứ tư, hắn vẫn cứng rắn không chạm vào ta.
Ta vẫn cười, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, mười lăm người lính bước ra.
Vậy là vào ngày thứ năm, ta đã thắng.
"Còn dám dụ dỗ người khác, ta liền xé xác ngươi."
Người đàn ông chửi thề, bế ngang ta lên, ôm ta ra khỏi lều trước ánh mắt dè bỉu, khinh thường của tất cả tướng sĩ.
Mặt trời vừa tình cờ bị đỉnh núi nhấn chìm.
Từ giây phút được hắn bế khỏi cái địa ngục ấy, ta không kìm được chua xót khi nghĩ lần đầu tiên có người quan tâm ta.
Lúc này, ta muốn khóc, giải tỏa hết uất ức, tủi nhục đã chịu đựng bấy lâu. Ta cắn mạnh vào vai người đàn ông, nước mắt lăn dài trên mặt.
"Sao...ngài không đến sớm hơn..."
Có lẽ, Tế Tương sẽ không chết...