Trong mơ màng, Thần Tinh cảm thấy rất ngứa, cô đưa tay định gãi những chỗ ngựa nhưng lại bị bàn tay lớn giữ lại, rút mãi mà không ra được. Thần Tinh chỉ còn cách cau chặt đôi mày, tiếp tục chịu đựng cảm giác khó chịu lan tỏa toàn thân.
Không biết qua bao lâu, bừng tỉnh khỏi mê man, ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm mỏng tràn vào trong phòng, cô nhìn thấy bên cạnh có y tá trông nom.
“Phu nhân, cô đã tỉnh lại rồi?”
“Ưm…” Đầu đau như búa bổ, toàn thân truyền lại cảm giác ngứa ngáy.
“Phu nhân, tối qua cô bị dị ứng rượu, vừa rồi tôi đã tiêm thuốc cho cô rồi, quan sát thêm một ít thời gian nữa, chắc không vấn đề gì đâu.”
Dị ứng rượu?
Thần Tinh trước kia chưa từng uống một giọt rượu nào, ngay cả trong hôn lễ, vì là phu nhân của Lăng Điền, nên khi có người tới chúc rượu, liền có phù rể đến đỡ thay.
Chỉ là tối qua, vì bất cẩn cô đã uống phải một ngụm rượu lớn.
Nhớ lại việc tối qua, khuôn mặt Thần Tinh đỏ bừng, lại nằm trở lại giường. Kiểm tra nhiệt độ, thấy thân nhiệt Thần Tinh đo được là 38.5 độ, vẫn còn hơi phát sốt, nên cô càng có thêm lí do nằm nghỉ trên giường, cũng là để ổn định tâm trạng và sức khỏe.
Đợi đến khi tâm trạng khá hơn, lật báo xem cô mới phát hiện ra Lăng Điền đã quay về thành phố H vì công ty có việc đột xuất.
Thế nhưng lần này Lăng Điền quay về có thực sự là vì công vụ của công ty?
Thần Tinh cứ cảm thấy đây không phải là nguyên do duy nhất.
Nhưng cụ thể là vì chuyện gì, cô chẳng muốn nghĩa nhiều. Lúc này cô chỉ nghĩ đến việc làm sao mới có thể trả lại số lương sáu ngàn đồng đã được ứng trước một cách nhanh chóng cho Vũ Văn Phi?
Cô không thể nào chờ đến lúc Lăng Điền phát tiền sinh hoạt hàng tháng cho mình, bởi vì ít nhất phải chờ khoảng một tháng nữa. Chính lúc này, di động của cô vang lên báo hiệu có tin nhắn gửi tới.
Là tin nhắn của Điềm Điềm. Cô ấy nói, ngày kia hãng Ford Fiesta ở tòa nhà Hối Ngân có chương trình, cần người làm thêm, diễn nhân vật hoạt hình đáng yêu, hỏi cô có hứng thú tham gia hay không?
Điềm Điềm không biết chuyện cô đã xin nghỉ ở tiệm bánh, chỉ là gia cảnh hai người vốn không tốt, trước kia hễ có cơ hội kiếm việc làm thêm, Điềm Điềm thường báo cho cô cùng biết.
Lần này, mặc dù chỉ đóng nhân vật hoạt hình có một ngày, nhưng đãi ngộ rất cao, không ngờ lên tới chín ngàn đồng. Đương nhiên cái giá của nó cũng không nhỏ. Cô phải mặc bộ đồ nhân vật dày cộp xuốt từ mười hai giờ trưa cho tới mười hai giờ đêm.
Thần Tinh thoáng do dự, bỗng cửa phòng đột ngột bật mở, Lăng Nguyên xuất hiện, trên tay cầm theo một chiếc khay “Bữa trưa này.”
“Cảm ơn.” Tuy không đói, nhưng Thần Tinh vẫn cầm đũa lên, bởi lẽ phần cơm này do đích thân Lăng Nguyên đưa tới. Hơn nữa cô muốn cải thiện mối quan hệ với em chồng.
Trong ba đĩa thức ăn đưa tới có hai món nhìn trông rất cay, Thần Tinh nhanh chóng chọn một miếng khoai tây thái sợi xào không ớt, chỉ là vừa ăn một miếng mới phát hiện ra, món này không dùng ớt tươi mà được dùng ớt bột để chế biến.
Thần Tinh ăn cay không giỏi lắm, lại nhìn vẻ mặt đầy hứng thú của Lăng Nguyên, cô biết là em chồng đang cố tình chọc ghẹo mình. Nghĩ vậy cô cầm chiếc ly ở cạnh bên lên đổi đây nước, tráng thức ăn qua đó rồi mới ăn.
“Rất cay hả? Nếu không ăn được cay, sao chị không nhổ ra chứ?” Lăng Nguyên ghé sát khuôn mặt được trang điểm kỹ càng lại gần Thần Tinh nói tiếp “Bởi vì tôi là em gái của Lăng Điền, cũng là em chồng của chị, nên chị sợ nếu đắc tội với tôi, sẽ không được anh trai tôi để ý mà không dám nhổ đồ ăn ra đúng không?”
Thần Tinh lấy khăn giấy nhẹ lau đôi môi đỏ hồng vì cay, nhếch miệng mỉm cười “Ban đầu tôi không biết món ăn này cay, thế nhưng thứ đã ăn vào rồi, chỉ cần ăn được, trước nay tôi chưa bao giờ lãng phí.”
“Ồ, phẩm chất rất tuyệt, chỉ đáng tiếc, anh trai tôi không thích thứ phẩm chất này, cho nên nếu chị muốn lấy lòng anh ấy, niệm tình hôm nay chị không nhổ thức ăn ra, tôi sẽ nói cho chị hiểu. Chị phải biết trang điểm bản thân thật đẹp, đừng có suốt ngày để mặt mộc thế này. Anh trai tôi là người thế nào, sao có thể thích một người như chị? Anh ấy lấy chị chỉ vì làm ăn, hơn nữa tôi nghĩ chị cũng không muốn cả đời chấp nhận làm Lăng phu nhân trên danh nghĩa chứ?”
Lăng Nguyên nói, ý tứ rất rõ ràng và cũng mang vài phần đạo lý “Được rồi, chị mau ăn đi. Hai món ăn này nhìn thì tưởng là cay, thực ra khong hề cay đâu. Chị nhớ đấy, bất cứ chuyện gì không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đã vội đưa ra kết luận.”
Lăng Nguyên chỉ vào hai món nhìn có vẻ rất nhiều ớt rồi đứng dậy bước ra ngoài “Mấy ngày này, tôi sẽ ở cùng chị, tiện thể đào tạo chị luôn.”
Lăng Nguyên nhẹ mìm cười bước ra ngoài phòng khách.
Tối qua cô tính lén về nhà, vậy mà lại bị bắt quả tang. Lần này anh trai đã giữ cô lại, có lẽ sau khi anh ấy giải quyết xong vụ liên hôn thương nghiệp của mình, mục tiêu tiếp theo nhất định sẽ là cô. Thế nên trước lần bỏ đi tiếp theo, cô không thể để bản thân nhàn rồi. Thôi thì cứ đào tạo bà chị dâu này một khoảng thời gian, nói không chừng lại có thu hoạch bất ngờ.