Đêm khuya, trời lất phất đổ mưa, hắt nước vào tấm kính cửa sổ của khách sạn.
Vu Vãn Lai tắt đèn, xuống giường, đi tới trước cửa sổ, đây là một trong những khách sạn cao nhất thành phố H. Từ đây người ta có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố nhộn nhịp về đêm, chỉ là lúc này trời đang mưa lớn, trái tim cô cũng lạc lõng, buồn thương.
Bởi vì, trái tim cô đầy rẫy những vết chai sần.
Đặt tay lên tấm kính cửa sổ, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út hiện ra, ánh sáng màu lam trông lộng lẫy, rạng rỡ hơn cả cảnh thành phố về đêm dưới kia.
Cuối cùng, cô đã trở thành vị hôn thê của Vũ Văn Linh?
Từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay, thật không dễ dàng chút nào.
Bởi vì, cô không có xuất thân tốt, cho nên muốn hòa nhập vào thế giới thượng lưu thực sự quá khó.
Hơn nữa, câu chuyện về cô bé Lọ Lem trong cuộc sống hiện thực quá hiếm gặp, còn cô bất hạnh thay lại chính là một cô bè Lọ Lem như thế.
Khẽ than dài một tiếng, hơi thở phả lên tấm kính để lại một lớp sương mỏng, di động đột ngột đổ chuông, là Vũ Văn Linh gọi tới.
“Linh, muộn thế này rồi, anh vẫn chưa ngủ à?”
“Ừm, trời mưa rồi, bên đó có ồn ào lắm không?”
“Không đâu, đã có kính cách âm rồi mà.”
Cô không thích mưa, anh vẫn nhớ điều này.
“Nếu như em còn chưa ngủ thì bây giờ mở cửa phòng ra đi.”
“Hả?”
Vu Vãn Lai ngây người, ngay sau đó, cô lập tức chạy tới cửa phòng. Khi cửa mở ra, không ngờ Vũ Văn Linh đã đứng trước cửa.
Anh nhìn cô mỉm cười đầy nho nhã.
“Linh…” Vu Vãn Lai có phần bất ngờ, nghe tiếng gọi có thể nhận thấy ngoài ngạc nhiên, còn chứa đựng cả chút cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc “Hàu chiên mỡ hành?”
“Ừm.”
Vũ Văn Linh cong miệng mỉm cười, Vu Vãn Lai nhận lấy túi đựng đồ ăn, đặt lên chiếc bàn trong phòng. Khoành khắc cô dọn đồ, ánh mắt Vũ Văn Linh ấm áp tựa gió xuân.
Mở hộp ra, hàu chiên mỡ hành bên trong vẫn còn nóng sốt, vừa định cầm đũa lên. Vãn Lai nhìn sang Văn Linh chỉ thấy anh tình tứ hỏi “Anh mua về cho em đấy, nhân lúc còn nóng ăn luôn đi.”
Tiệm chuyên bán hàu chiên ở thành phố H có tuổi đời khá lâu, chủ quán là người gốc Đài Loan, nên món hàu chiên mỡ hành làm ra cũng rất đúng kiểu.
Nhiều năm nay, khi đã nêm rất nhiều sơn hào hải vị, món ăn cô thích nhất chính là món hàu chiên mỡ hành của tiệm này.
Không ngờ Vũ Văn Linh vẫn nhớ những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Trước ngày sinh nhật của anh, cô mới dẫn anh tới đó lần đầu tiên. Không ngờ anh còn cẩn thận ghi lại địa chỉ. Người đàn ông này có lẽ là món quà bất ngờ lớn nhất mà ông trời ban cho cô.
Gắp miếng hàu chiên mỡ hành, chấm vào phần nước tương đặc chế, lại thêm một ít tương cà chua lập tức làm nổi dậy vị ngon, béo ngậy của con hàu. Vãn Lai ăn rất chậm, mỗi một miếng đều nhắc cô nhớ lại mùi vị của quá khứ. Tuy mùi vị đó mang theo sự bần hàn, khổ sở, thế nhưng là thứ duy nhất mà cô không thể nào từ bỏ.
“Này.” Vũ Văn Linh lại lấy một ly trà sữa trân châu từ trong túi sách ra, tận tâm cắm ống hút rồi đưa đến cho cô.
Trà sữa trân châu cùng với hàu chiên mỡ hành là hợp nhất. Cô hút một ngụm trà sữa ấm nóng, làn khói tỏa lên trước mắt cô, khi làn khói chuẩn bị tan hết, cô đột nhiên đặt đôi đũa xuống, sà vào lòng Vũ Văn Linh “Linh, cho dù thế nào, anh cũng không rời xa em, có phải không?”
Cô ôm chặt lấy anh, bên cánh mũi có thể ngửi được mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ người anh. Người đàn ông này, trước nay chỉ dùng một loại nước hoa có tên là Nhất Sinh.
Nước hoa này có thành phần chủ yếu là đàn hương, xạ hương dịu nhẹ tỏa ra từ người anh, rất thích hợp với những người đàn ông như anh, điềm đạm, nhã nhặn lại ẩn chứa đôi chút thần bí.
“Đồ ngốc, chỉ tháng sau thôi em sẽ trở thành vợ anh rồi! Anh làm sao mà rời bỏ em được?”
“Dạ.”
Cô tìm một vị trí thoải mái nhất trong lòng anh, cứ thế tựa vào, cho tới khi đôi tay anh từ từ nhẹ buông cô ra “Thức ăn sắp nguội rồi…”
Cô khẽ cựa trong vòng tay anh, ôm lấy cổ anh, cố gạt đi màn sương mỏng đã giăng lên trong mắt, nhẹ đặt môi hôn lên cổ rồi từ từ tiến lên trên, mãi cho tới khi chạm vào đôi môi anh.
Những ngón tay thon dài vuốt dọc cổ anh, mang theo sức hút khó cưỡng, giống như lúc này, ánh mắt cô lạ thường quyến rũ.
Trước mặt mọi người là phu nhân danh giá. Sau lưng mọi người đã biến thành yêu tinh với sức hút khó tả.
Hai tính cách hoàn toàn khác biệt này có lẽ chỉ mình cô – Vu Vãn Lai mới có thể biến đổi đột ngột mà ngoạn ngục đến vậy.
“Không muốn ăn cái đó nữa, em muốn…” Cô mở miệng thì thầm nói ra câu đó. Vào lúc Vũ Văn Linh kéo chặt vòng tay bế cô lên, đưa tới chiếc giường gần đó, tiếng rên rỉ vang lên không ngừng.
“Vãn Lai…” Vũ Văn Linh đột nhiên nhổm người dậy, rời khỏi đôi môi cô, chăm chú nhìn người phụ nữ bên dưới. Ánh mắt mang theo chút ý tứ, khiến Vu Vãn Lai cảm thấy có phần không thoải mái.
“Hả?” Vu Vãn Lai khẽ thốt một tiếng, nhìn Vũ Văn Linh bằng ánh mắt hớp hồn.
Vũ Văn Linh nhẹ mỉm cười, nhéo nhẹ chiếc cầm nhỏ nhắn của Vu Vãn Lai “Anh còn có một cuộc họp, bây giờ phải đi rồi!”
“Linh…” Giọng cô tràn đầy sức hút, biểu cảm quyến rũ đến độ khó người đàn ông bình thường nào có thể kiềm chế được.
Vũ Văn Linh là người đàn ông bình thường, chỉ là anh vẫn cứ bật dậy rất nhanh “Hàu chiên mỡ hành đã nguội rồi, không thể ăn nữa. Để tối mai anh mang hộp khác đến cho em.”
“Không cần đâu, dạ dày em không khỏe, cũng không thể ăn hàu chiên mỡ hành nhiều quá được.” Vu Vãn Lai chỉnh lại chiếc váy đang mặc trên người rồi nhổm dậy theo Vũ Văn Linh.
Mới vừa rồi họ còn quấn quít bên nhau, vậy mà khoảnh khắc đó ngắn tựa một giác mộng. Thế nhưng cô biết đây chỉ là một đoạn tình ái mà Vũ Văn Linh cố ý cắt ngang. Cô hòng mong tìm kiếm điều gì đó qua đôi mắt anh, thế nhưng ánh mắt đo lúc nào cũng tĩnh lặng, thản nhiên.
Anh ra vẻ như rất chiều chuộng cô, cho cô những thứ cô muốn, hoặc giả những thứ mà cô chưa từng có. Thế nhưng sau này thì sao? Cô thấu hiểu được bao nhiêu về con người anh chứ?
“Mưa ngừng rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.” Dứt lời anh dịu dàng ôm lấy cô, trao một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán.
Thực sự nhạt nhẽo, người đàn ông này và tất cả mọi thứ liên quan tới anh, thực sự dều rất nhạt nhẽo. Thi thoảng cô còn nghi ngờ, rốt cuộc anh có thực sự yêu cô?
Trong lúc ngẩn ngơ suy nghĩ, anh đã rời đi.
Chỉ còn hộp hàu chiên mỡ hành đã lạnh vẫn nằm lặng lẽ trên bàn.
Qua tấm gương đối diện, nụ cười trên môi Vãn Lai rất lạnh, rất giá băng…