Dị ứng men rượu đến nhanh và đi cũng nhanh, đến buổi chiều, các triệu chứng khó chịu của Thần Tinh đã giảm hẳn. Tối nay, có lẽ vì Lăng Nguyên đang ở nhà, nên đến giờ ăn tối, Lăng Điền đã quay về biệt thự.
“Ây dô, anh trai quay về sớm thật đấy!” Lăng Nguyên mặc bộ đồ ở nhà có in hình gấu mèo dễ thương, vừa bước xuống cầu thang vừa nói.
Bên cạnh Lăng Nguyên, Thần Tinh mặc bộ váy mà Lăng Nguyên đưa cho, lại trang điểm theo phong cách Gypsy (nhằm chỉ người Di-gan) tươi mới, trẻ trung.
Lăng Nguyên xem ra rất hài lòng với cách trang điểm, ăn mặc này của chị dâu. Trước bữa tối, cô còn sắp đặt để Lăng Điền quay về biệt thự.
Thế nhưng Lăng Điền chẳng nhìn Thần Tinh lấy một lần, lặng lẽ đi về vị trí chính giữ bàn ăn, vừa ngồi xuống dường như phát hiện ra điều gì bất ổn, anh nhìn sang Lăng Nguyên đang nở nụ cười quái dị.
“Anh trai, anh thử đi. Đây là món mà em mới học được đấy!”
Lăng Nguyên vừa nói vừa đánh mắt ra hiệu Thần Tinh gắp thức ăn cho Lăng Điền, nhưng Lăng Điền đột ngột đứng dậy, lạnh nhạt quay người bỏ đi.
Lăng Nguyên thấy vậy lập tức đuổi theo, chặn Lăng Điền ở ngoài cửa phòng khách “Anh trai, anh không ăn sao?”
“Lần này em tự ý bỏ nhà đi, anh còn chưa tính sổ, tốt nhất bây giờ em hãy ngoan ngoãn quay lại phòng dùng bữa, còn về…”
“Còn về việc anh đi đâu, chơi với ai, em không có quyền hỏi đúng không? Vậy được, anh bắt em gả cho một anh chàng nào đó đi. Sau khi lấy người ta, em sẽ học theo anh. Lúc đó anh đừng có mong quản em.”
Thế nhưng Lăng Nguyên đã quay người trở lại phòng ăn, đến trước mặt Thần Tinh, bực bội nói “Chị thật ngốc!”
Dứt lời, cô liền ngúng ngẩy phi lên gác.
Thần Tinh nhìn về phía Lăng Điền, lúc này sắc mặt đã đen sầm. Khi thu ánh mắt lại, cô liền lấy một chiếc đĩa, gắp mỗi món trên bàn một ít, sau đó đi lên tầng, tới trước cửa phòng Lăng Nguyên.
Cô gõ cửa phòng nhưng Lăng Nguyên không ra mở cửa. Thần Tinh thấy vậy không miễn cưỡng, đặt đĩa cơm trước cửa phòng rồi nói “Tôi đúng là rất ngốc nghếch, thế nhưng người ngốc như tôi cũng biết không nên làm khổ cái dạ dày của mình. Cô thông minh hơn tôi, chắc cũng không muốn để bụng đói qua đêm đúng không? Tôi đặt bữa tối ngoài cửa phòng, cô nhớ ăn không đói.”
Nói xong, Thần Tinh đi xuống dưới nhà, mấy chiếc chuông nhỏ gắn trên váy kêu leng keng, người bước đi xa, tiếng chuông cũng nhỏ dần, sau đó, liền nghe thấy tiếng cửa phòng khe khẽ mở.
Lúc Thần Tinh quay lại phòng ăn, người làm đã dọn thức ăn trên bàn. Tuy cô vẫn chưa ăn, thế nhưng trong căn biệt thự họ Lăng này, cô hiển nhiên không được ai coi trọng.
Vẫn giống như trước kia, sau khi chủ nhân dùng bữa, người làm lui cả ra ngoài, căn biệt thự trở nên trống rỗng không người. Cô bước vào trong phòng bếp, thấy vẫn còn đồ ăn dự trữ, nhưng chỉ tìm thấy một hộp mỳ ăn liền, bật nước ngâm mỳ mới phát hiện nước trong bình đang ở chế độ ấm.
Có điều, Thần Tinh cũng chẳng bận tâm, đóng nắp hộp mỳ ăn lại, quay cửa sổ phòng bếp, cô thấy Harry đang hứng khởi chạy qua chạy lại quanh chân Lăng Điền. Dáng hình anh có phần cô đơn, lạc lõng.
Xem ra Lăng Điền sẽ ở lại thành phố H mấy ngày, trong khi hai ngày nữa cô phải tới làm thêm tại quảng trường Hối Ngân. Nếu nói thật mọi chuyện, liệu anh có cho rằng cô chỉ đang tìm cớ để đòi anh tiền sinh hoạt phí không? Huống hồ, cô chưa chắc đã có cơ hội để nói chuyện với anh.
Thần Tinh thu lại ánh mắt, nhìn chỗ mỳ ngâm trong nước ấm lâu thế mà chẳng thể mềm ra được, lập tức ăn hết. Cô vốn dĩ chẳng hề kén chọn và cũng không có tư cách kén chọn.
Đợi tới khi ăn xong, thu dọn sạch sẽ, cô bước lên tầng hai, chiếc khay ngoài cửa phòng Lăng Nguyên vẫn còn, chỉ là đồ ăn trong đó đã bay sạch.
Lúc Thần Tinh thu dọn khay đĩa, đột nhiên cửa phòng bật mở, Lăng Nguyên trong bộ đồ ngủ, đầu tóc còn ướt, có lẽ vừa tắm trong “Thôi bỏ đi, ngày mai tôi sẽ cùng chị ra ngoài mua ít quần áo, chị mặc đồ của tôi trông đến là xấu.”
Dừng lại đôi chút. Lăng Nguyên chu miệng nhìn ra ngoài cửa sổ nói “Còn về đám đàn bà kia của anh trai tôi, chị cũng đừng để bụng, bao năm nay, anh ấy vẫn như vậy. Dù thế nào đi nữa, kể cả anh ấy không có tình cảm với chị, thì chị vẫn là vợ của anh ấy, vị trí này mãi mãi không đổi. Được rồi, tôi phải đi ngủ đây.”
Dứt lời, Lăng Nguyên đóng cửa phòng, để mặc Thần Tinh một mình ngoài hành lang. Thần Tinh nhẹ mỉm cười, có lẽ, hai ngày nữa, cô và Lăng Nguyên có thể sẽ ai làm việc người nấy.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lăng Nguyên vào gọi Thần Tinh dậy, liền thấy sắc mặt cô không tốt lắm.
“Đừng nói chị bị cảm nhé, nếu bị cảm thì hôm nay…”
“Không sao đâu, khụ khụ…”
“Thôi bỏ đi, chị ốm thế này, ngộ nhỡ ra ngoài bệnh nặng hơn lại thành ra hỏng việc. Ngày mai tính sau, chị vào phòng nằm nghỉ đi.”
“Vậy, cảm ơn cô nhé!” Thần Tinh mỉm cười, nhìn theo bóng dáng Lăng Nguyên đi xuống dưới nhà. Tuy bất đắc dĩ phải dối Lăng Nguyên, nhưng trong lòng Thần Tinh có chịu khó chịu.
Hít một hơi sâu, lúc khép của phòng lại, cô bất giác liếc mắt qua cửa phòng ngủ của Lăng Điền. Kể từ sau khi quay về, anh liền bảo dì Tường chuẩn bị một căn phòng ngủ khác, lúc này cửa phòng vẫn đóng chặt, tối qua, chắc anh không ngủ tại đây.
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Thần Tinh gắng giữ nụ cười gượng trên môi, chỉ là bỗng cảm thấy mắt mình cứng đờ, chẳng thể cười tiếp được nữa.
Hôm nay, Lăng Nguyên đích thân mang bữa sáng lẫn bữa trưa lên phòng cho Thần Tinh. Bữa tối, thấy Thần Tinh đã đỡ hơn nên cô đỡ chị dâu xuống dười nhà dùng bữa.
Tối nay, Lăng Điền về biệt thự rất sớm, lúc hai người vừa tới phòng ăn, Lăng Điền đã bước vào trong. Bên cạnh anh còn có một cô gái, hơn nữa người này rất xinh đẹp, lại cực kỳ quen mắt. Đây chẳng phải là nữ minh tinh đang rất nổi tiếng Ngu Ling sao?
Theo phản xạ, Thần Tinh đưa mắt nhìn đi chỗ khác, ngược lại Lăng Điền đã đứng lên cao giọng “Anh trai, em không thích dùng bữa tối cùng người ngoài.”
Lăng Điền liếc nhìn Lăng Nguyên rồi nói “Vậy em quay về phòng đi.”
Lăng Nguyên thở hắt ra một hơi, nhìn sang Thần Tinh, kéo tay cô rồi nói “Chúng ta đi thôi.”
Thần Tinh không lập tức đi ngay theo cô, chỉ quay sang Lăng Điền nhẹ hỏi “Ngày mai, em với Tiểu Nguyên muốn ra ngoài một chuyến, có được không?”
Lăng Điền khẽ nhướn đôi mày, nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cô dường như cố tình cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào anh, có diều lời nói khá bình tĩnh.
“Nếu Lăng Nguyên muốn thay đổi tạo hình của em, vậy để anh bảo stylist qua đây.”
Đây quả là người đàn ông có thể nhìn thấu mọi thứ. Chỉ là, người đàn ông này đang nghĩ những gì cô lại chẳng thể nào đoán nổi.
“Không phải, chỉ là mấy hôm nay, ngày nào cũng ở nhà, em cảm thấy hơi chán. Em đảm bảo chúng em sẽ quay về sớm thôi!”
“Vậy thì tùy hai người.” Lăng Điền lạnh nhạt đáp rồi quay sang nói với Ngu Ling “Nào, anh dẫn em đi xem chòm sao Thợ Săn.”
“Dạ.” Ngu Linh mỉm cười ngọt ngào, đáp.
“Dì Tường, mau đưa đồ ăn vào phòng của tôi.” Lăng Điền dặn dò một câu, sau đó dẫn theo Ngu Linh đi lên cầu thang trước.
Lăng Nguyên tức giận đùng đùng nhin Lăng Điền đi lướt qua mình, lại còn cả Ngu Ling đi cạnh bên ra vành ra vẻ, vừa định nói gì, lại vừa Thần Tinh dịu dàng cất tiếng “Này, cô đừng gây chuyện với anh trai mình nữa, không khéo ngà y mai lại không được ra ngoài đâu.”
Giọng Thần Tinh rất khẽ, nhưng đủ khiến cho Lăng Nguyên khóc cười không xong “Ngày mai ra ngoài cũng vì muốn chị giành thêm chút điểm trong mắt của anh trai tôi thôi.”
Thần Tinh khẽ cười đáp “Cô có thể đi đâu tùy thích, không cần phải đi cùng tôi cả ngày đâu. Tự tôi sẽ đi thay kiểu tóc, mua vài bộ quần áo, lúc quay về cô nghiệm thu là được.”
Lăng Nguyên cau chặt đôi mày, nhìn Thần Tinh chằm chằm, mãi lúc sau, vừa định nói gì đó, đột nhiên phía trên truyền xuống tiếng bước chân vội vã, tiếp sau đó, Lăng Điền nhanh chóng xuất hiện trên cầu thang “Đi thôi.”
Chỉ một từ đơn giản nhưng đối với Thần Tinh mà nói, cô chẳng thể nào hiểu nổi nét mặt có anh lúc này, chỉ âm thầm cảm thấy hình như đã có chuyện nghiêm trọng gì đó xảy ra.
Đợi tới khi cô bị anh kéo vào xe, chiếc xe lao như bay về phía biệt thự họ Thần, cô vẫn cảm thấy căng thẳng.
Quả nhiên…
“Mẹ cô vừa bất tỉnh nhân sự.” Lăng Điền nhận ra Thần Tinh có phần bất an, khẽ cất tiếng thông báo. Khoảnh khắc nhận được thông tin, Thần Tinh nắm chặt hai tay, ấn mạnh xuống đệm ngồi. Chỉ có như vậy cô mới kìm nén được nỗi lo lắng ngày càng tăng cao trong lòng.
Trong chiếc xe là một khoảng im lìm, biệt thự nhà họ Thần đã hiện ra trước mặt.
Lúc Thần Tinh xuống xe, vì không cẩn thận lại bị trẹo chân, ngón chân rất đau nhưng không ngăn được cô vội vã chạy vào biệt thự.
“Cậu chủ và tiểu thư đã quay về, tình hình sức khỏe của nhị phu nhân giờ đã đỡ hơn nhiều. Xin mời hai vị đi bên này.” Má Phùng ra ngoài tiếp đón, giọng điệu cung kính, thận trọng.
Thần Tinh đi theo má Phùng lên căn phòng ngủ trên tầng ba, bên trong cô y tá đang bận rộn, Quý Yên nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt.
“Mẹ!” Thần Tinh chạy tới bên mẹ gọi khẽ.
“Tinh Tinh, mẹ con ngất vì thiếu máu, là bố đã thiếu quan tâm.” Thần Đỉnh đứng bên giường, đưa lời an ủi.
Cô biết mẹ mình bị thiếu máu, vài năm nay, cho dù đã gắng hết sức để mẹ ăn uống bổ dưỡng đầy đủ, thế nhưng vì công việc làm thêm quá nhiều, cô không thể ch toàn mọi mặt, hơn nữa mẹ lại quá tiết kiệm, khiến cho căn bệnh càng lúc càng thêm nghiêm trọng. Trước đây, bà cũng từng ngất, chỉ là không ngờ mới nhanh như vậy lại ngất tiếp.
“Tinh Tinh, không sao đâu.” Lăng Điền dịu dàng nói. Anh đưa tay đỡ lấy cô, bàn tay ấm áp đặt lên đôi vai giá lạnh của cô, rất nhanh hơi ấm được truyền đi khắp cơ thể.
Thần Tinh thầm nghĩ, cho dù đây chỉ là lời quan tâm giả tạo, thế nhưng lúc này anh chính là chỗ dựa duy nhất của cô.
Đúng vậy, chỗ dựa. Ít nhất người đàn ông này cũng là chồng cô. Hơn nữa đối với Thần Đỉnh, ông là bố ruột cô nhưng chưa chắc đã có thể dựa dẫm.
Khi Quý Yên tỉnh lại, bà bắt Thần Tinh phải quay về bằng được, ngoài chuyện này ra, mẹ không nói thêm bất cứ điều gì. Thế nhưng Thần Tinh cảm thấy lần bất tỉnh này không phải là do bệnh cũ tái phát, vậy nên lúc ngồi vào trong xe, tâm trạng cô vô cùng nặng nề. Lăng Điền đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn chân cô, cảm giác đau đớn khiến cô kêu lên một tiếng, khi nhìn xuống không ngờ ngón chân đã sưng rất to.
Cùng lúc này, Lăng Điền cũng thu tay lại, mở ngăn kéo trước mặt lấy ra lọ dầu hoa hồng “Cầm lấy.”
Câu nói lạnh như băng ập đến, nhưng khi mở lọ dầu bôi lên ngón chân, cảm giác ấm nóng nhanh chóng truyền đi khắp cơ thể.
Tuy rằng chỗ bị thương cử động nhẹ cũng đau, thế nhưng cô thực sự thấy luyến tiếc cảm giác ấm áp lúc này. Bỗng nghe anh lạnh nhạt cất tiếng “Dù bôi nhiều đi nữa thì cũng không thể hồi phục luôn được.”
Bấy giờ cô mới ý thức được mình trong vô thức đã bôi quá nhiều, liễn vội vã đặt lọ dầu hoa hồng xuống. Cùng lúc ấy chiếc xe đã tiến vào biệt thự nhà họ Lăng.
Ngồi trong xe, cảm giác khó xử khiến Thần Tinh có phần bối rối. Vừa rồi chỉ khẽ động đậy bàn chân, cô đã thấy rất đau, khi nãy chẳng cảm thấy gì, nhưng giờ cô không thể phót lờ nỗi đau.
Lăng Điền xuống xe trước, chẳng biết từ khi nào đã đi vòng sang chỗ bên cô, không ngờ anh định bế xô xuống. Thần Tinh ngạc nhiên, khẽ đẩy bàn tay đang ôm eo mình của anh ra, lại nghe thấy tiếng bật cười rất khẽ “Đến eo cũng chẳng có…”
Hai tai cô đỏ ửng vì ngượng ngùng.
Cô biết bản thân không phải là người mảnh mai, thế nhưng eo cô thực sự to tới mức đo sao?
Trong lúc còn đang mải mê suy nghĩ vấn đề này, cô chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, đã được anh bế ra ngoài xe từ lúc nào không hay.
Gió đêm lạnh giá, hai khóm má Thần Tinh nóng bừng, cô thử giơ tay, nếu có thể đặt trên vai anh, có lẽ sẽ mượn được ít lực, chỉ là cô có thể làm như vậy không?