Nàng Không Muốn Trở Thành Hoàng Hậu Của Hắn

Chương 6

Trước Sau

break

Cung Sâm nhấp một ngụm trà rồi nói.

"Không phải.”

"Tiệc mừng tuổi của thái tử phi ta tất nhiên phải đến không thay mặt ai cả.”

Cung Sâm nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của nhân vật chính đâu, hắn hỏi: "Mi Mi đâu?”

"Để thần phụ bế con bé ra.”

Trầm phu nhân vội vàng xoay người đi vào bên trong.

Nhân vật chính của yến tiệc đã xuất hiện, Trầm An Nghi được mẫu thân bế trên tay đi vào chính viện, đôi mắt nữ hài mở to nhìn rất nhiều người trong sảnh.

Cung Sâm đứng dậy, hắn đi đến đón lấy Trầm An Nghi.

Trầm phu nhân buộc phải đưa nữ nhi cho hắn.

Cung Sâm ôm cục bông nhỏ vào ngực, gương mặt lạnh lùng trở nên hài hoà đi không ít, hắn đưa tay chỉnh lại nữ trang trên búi tóc nàng, bốn tháng không gặp nàng đã lớn thêm trông ít, khi ôm cũng chắc tay hơn nhiều.

"Tiếp theo làm gì?”

Trầm phu nhân hơi giật mình, mới biết Cung Sâm đang hỏi mình, bà khom lưng đáp.

"Bẩm thái tử.”

"Tiếp theo là nghi lễ bóc đồ vật.”

Người hầu bưng lên một mân đựng rất nhiều đồ vật, đặt lên cái bàn đá ngay giữa sảnh.

Cung Sâm bế Trầm An Nghi đặt nữ hài ngồi lên mặt bàn, hắn kéo mân đồ vật đến trước mặt nàng, bảo.

"Mi Mi hãy chọn ba món đi.”

Trầm An Nghi nhìn mâm đồ vật tầm mắt bị thứ đầy màu sắc thu hút đầu tiên.

Nữ hài nhổng mông về phía trước, cánh tay đầy thịt cầm lên một hộp phấn.

"Tương lai Nghi Thanh quận chúa nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng cười, cùng lời chúc uyển chuyển của các phu nhân nhà quyền quý khác.

Trầm An nghi lại bóc tiếp một món khác, lần này là một quyển sổ.

"Nghi Thanh quận chúa sau này sẽ học cao vọng trong, thông hiểu thi thư nha.”

Cung Sâm xoa đầu nàng, nhìn Trầm An Nghi đang lay hoay cầm lên vật thứ 3 nhưng hình như không còn món nào nàng thích, nữ hài cứ sờ một chút rồi thôi.

"Không thích hửm?”

Trầm An Nghi ngước mắt nhìn hắn, giống như đang bảo: Đúng thế

Cung Sâm hiếm hoi nở nụ cười, hắn đưa tay ra không trung, cận vệ hiểu ý liền đi tới cái rương đã mang đến.

Rương mở ra, cuộn thánh chỉ màu vàng đang nằm trên trong, quan khách nhìn thấy đều chấn động.

Rõ ràng đã có chuẩn bị trước khi đến.

Cung Sâm nhận lấy cuộn thánh chỉ, hắn đặt vào cái mâm, ngón tay mang nhẫn ban chỉ màu xanh lục bích chỉ vào nó nói với Trầm An Nghi.

"Ngoan, lấy thêm một lần nữa.”

Trầm An Nghi bị cuộn thánh chỉ màu vàng thu hút, trước tiên là vươn tay chạm một chút rồi lại sợ một chút nhưng vẫn chưa muốn cầm lên.

Khách nhân xung quanh không ai dám thở mạnh, Trầm phu nhân nắm chặt lấy tay trượng phu, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Bàn tay của nữ hài quá nhỏ, cầm nhiều lần nhưng vẫn chưa cầm lên nổi, nàng mím môi đưa mắt nhìn phụ mẫu đang đứng bên cạnh.

Trầm phu nhân gượng cười, dịu dàng dỗ dành nữ nhi.

"Mi Mi ngoan, cố lên, tự mình cầm lên nhé.”

Trầm An Nghi lại nhìn Cung Sâm, muốn hắn giúp nàng.

Cung Sâm nhướng mày, không giúp đỡ.

“Ngoan, tự nàng cầm lên, ta sẽ không giúp.”

Dưới ánh nhìn của mọi khách quan, Trầm An Nghi đã thành công cầm cuộn thánh chỉ lên, nàng ôm vào trong ngực, há miệng gặm lấy.

Trầm phu nhân muốn đi đến cản lại nhưng Cung Sâm đã nhanh hơn, hắn bế Trầm An Nghi lên, kéo cuốn thánh chỉ ra khỏi miệng nàng, nhéo lấy cái má phúng phính của nàng.

"Không được cắn

Nữ hài mím môi, hai mắt rưng rưng nước nhìn hắn, Cung Sâm cũng nhìn chằm chằm nàng.

Một đôi mắt chim ưng sắc bén cùng một đôi mắt non nớt đen láy cứ nhìn nhau như vậy, mọi người bên ngoài cũng căng thẳng theo.

Trầm An Nghi thua thảm dời mắt nhìn phụ mẫu, hai cánh tay cụt ngũn vươn ra hướng hai người, miệng khóc nỉ non.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc