Phu thê Trầm gia nhìn nữ nhi đáng thương đang đòi bọn họ bế nhưng ai dám giành với thái tử chứ.
Cung Sâm bế nàng trở lại chỗ ngồi, hắn ra lệnh.
"Bắt đầu yến tiệc đi.”
"Mau bảo phòng bếp bưng đồ ăn lên.”
Trầm Thượng Thư nghe vậy lập tức phân người hầu bưng thức ăn lên, chính viện lập tức trở nên nhộn nhịp trở lại.
Mọi người đều có lễ vật nhỏ chuẩn bị cho Trầm An Nghi nhưng vì nhân vật chính của yến tiệc đã bị vị thái tử quyền lực nhất của Đại Hạ ôm bên người, ai mà dám bén mảng đến gần, chỉ có thể gửi món quà lại cho phụ mẫu của nàng.
Trầm An Nghi buồn chán bị Cung Sâm ôm trước ngực, nhìn xung quanh.
"Ngồi yên.”
Cung Sâm vịn cơ thể nàng lại, hắn cầm lấy một miếng bánh quế hoa đưa đến miệng nàng.
"Mi Mi, nếm thử xem.”
Trầm An Nghi há khuôn miệng nhỏ bé cắn lên miếng bánh, hai má phình to ra, Cung Sâm nhíu mày có chút bất ngờ, hắn nhanh chóng bóp mỏ nàng lấy khúc bánh bị nàng cắn hơi to ra khỏi miệng.
Cận vệ bên cạnh sợ hãi vội vàng đưa tay muốn hứng lấy bánh, cữu ngũ chí tôn sao Cung Sâm có thể cầm lấy thứ đã bị người khác ăn qua như vậy.”
Cung Sâm thả miếng bánh vào tay cận vệ, mặt hắn có chút nhăn nhó, cầm lấy khăn tay lau tay của mình, hắn nhìn nữ hài đang nhìn mình, trên mặt viết hai chữ không vui.
“A… a…”
Trầm An Nghi chỉ vào những cái bánh còn sót lại trên đĩa, nàng chòm người qua muốn lấy chúng.
Nhưng Cung Sâm đã vịn người nàng lại, hắn dịu dàng nói: "Ngoan, không được ăn sẽ bị nghẹn.”
Trầm phu nhân thường xuyên để ý bên này, bà cho nữ hầu bưng lên một phần bánh được làm từ bột gạo, khi ăn vào sẽ tan ngay trong miệng.
Trầm An Nghi mừng rỡ giơ tay đón lấy, bắt đầu ngậm từng chút, hàm răng như con thỏ gậm lấy miếng bánh làm cho hai má núng nính cũng di chuyển lên xuống theo.
Cung Sâm nhìn qua đĩa bánh, hắn cầm lấy khăn tay thỉnh thoảng chặm vào hai bên má bị dính bột của nàng..
Trầm An Ngui buồn ngủ nên đã được mẫu thân bế về khuê phòng, trước khi đi Cung Sâm đưa thánh chỉ cho Trầm thượng thư, dặn dò.
"Đây là đồ vật mà nàng ấy đã chọn, nó thuộc về nàng ấy, Trầm thượng thư hãy nhận lấy.”
Hai tay Trầm Thượng thư run run nhận lấy thánh chỉ, ông quỳ xuống hô to.
"Vi thần tuân mệnh.”
Trong khuê phòng của Trầm An Nghi, Trầm phu nhân đang ngồi bên củi trông nữ nhi ngủ, khi khách khứa tan hết, Trầm thượng thư mới đi tới.
“Phu quân sao rồi khách khứa đã về hết chưa?”
"Về hết rồi.”
Trầm thượng thư ngồi xuống cạnh vợ, nhìn nữ nhi đang ngủ bên trong.
"Thánh chỉ này là…”
Trầm phu nhân thấy thánh chỉ trên tay phu quân bà lo lắng mở miệng hỏi.
"Xem ra, sao này con bé phải nhập cung là điều chắc chắn rồi.”
Thánh chỉ này là Cung Sâm dùng để nhắc cho Trầm gia nhớ Trầm An Nghi là thái tử phi tương lai của Đại Hạ, cũng là để nàng sau này lớn lên nhìn thấy nó liền nhớ rõ danh phận của mình.
"Nữ nhi của ta.”
Trầm phu nhân nức nở dựa vào lòng phu quân.
Tương lai sao này con bé sẽ phải đối mắt với những thứ gì đây?
————
Vừa qua sinh thần một tuổi của Trầm An Nghi được vài tháng, nàng không may bị rớt xuống hồ, tuy hiện giờ đang không phải mùa đông nhưng bầu không khí vẫn còn lạnh lẽo.
Trầm An Nghi bị sốt cao ba ngày liên tục những ngày đó cả Trầm gia và hoàng cung đều căng như dây đàn.
Thái tử Cung Sâm gương mặt âm trầm, đầy sát khí, hắn hạ lệnh thay toàn bộ thị nữ bên cạnh nàng, thay thế bằng người của hắn, quyết liệt đến mức không ai có thể phản đối.