Đến khi Cung Sâm thấy vừa ý rồi hắn mới dừng tay lại, bế Trầm An Nghi ra khỏi thùng tắm.
Bây giờ Cung Sâm mới phát hiện, ở Đông Cung không có y phục cỡ nàng, hắn sai cung nữ đi đến cung của một vị công chúa còn nhỏ tuổi đem về một bộ y phục.
Trầm An Nghi bị quấn vào một tấm chăn lớn, nàng nằm trên giường hai mắt mở to nhìn tua rua trên đầu giường.
“Hửm, thích sao?”
Cung Sâm không kiềm được, đưa tay nựng má nàng, vuốt mái tóc thưa thớt trên đỉnh đầu của nàng.
Trầm An Nghi nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên bẹp môi quay sang hướng khác.
Cung Sâm nhướng mày, vỗ vào mông nàng một cái, mấy giây sau Trầm An Nghi lâp tức oà khóc.
“Oa… oa…”
Cung Sâm không những cảm thấy có lỗi mà còn thích thú, hắn thích nghe tiếng nàng khóc, thích giai điệu của nàng.
Thật là một sở thích kỳ lạ.
Cung Sâm rất muốn giữ nàng ở lại Đông Cung nhưng hắn không có thời gian chăm sóc nên đưa nàng trở về bên Trầm phu nhân.
Bà ôm lấy nữ nhi vào lòng, lo lắng kiểm tra thân thể nàng.
Bộ y phục mới này… đã xảy ra chuyện gì sao?
Về đến Trầm gia, bà vội vàng bế nữ nhi đi tịnh phòng, cởi bộ y phục mới trên người nàng ra, Trầm phu nhân hốt hoảng nhìn thấy trên cơ thể nữ nhi có nhiều nơi bị trầy xước đến đỏ bừng, cổ, cánh tay, đùi.
Bà hét lên một tiếng: "Gọi đại phu đến đây.”
Trầm gia một trận náo loạn.
Sau khi đại phu kiểm tra xong ông nói: "Chỉ là vết thương ngoài da, có thể là bị vật gì đó chà xát vào, bôi thuốc vài ngày sẽ giảm.”
"Nhưng ngày mai vết thương sẽ sưng đỏ, đau rát, phu nhân đừng để hài tử dùng tay gãi sẽ bị nhiễm trùng.”
Trầm phu nhân cho nha hoàn tiễn đại phu về, bà ngồi bên giường nhìn nữ nhi đang ngủ ngon lành, bà hỏi Trầm Thượng Thư.
"Phu quân chàng nghĩ chuyện này là do ai làm?”
Trầm Thượng Thư suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Có thể là do cung nữ ở Đông Cung trông coi nữ nhi không cẩn thận.”
Trầm phu nhân thì không nghĩ vậy.
"Có thể là do thái tử.”
“nàng đừng nghỉ bậy, thái tử việc gì lại làm con bé bị thương, có thể do té ở đâu thôi.”
Chuyện này truyền vào tai hoàng hậu rồi lại truyền tới tai hoàng thượng, ông nhướng mày nhìn con trai đang ngồi phê duyệt tấu chương.
"Chuyện này là do con làm phải không?”
Cung Sâm điềm nhiên trả lời.
"Đúng vậy.”
“Ồ.”
Hoàng thượng chỉ ồ lên một tiếng xem như đã biết rồi ông không hỏi nữa.
—————
Từ sau lần gặp mặt trong cung đó, Trầm phu nhân khoing bế bế Trầm An Nghi tiến cung chơi lần nào nữa mãi đến khi tiệc mừng Trầm An Nghi một tuổi diễn ra.
Trầm gia hôm nay rất nhộn nhịp, các gia tộc trong kinh thành điều biết nhân vật chính hôm nay rất có khả năng sẽ là thái tử phi trong tương lai, vội vàng đem lễ vật đến lấy lòng.
Trầm An Nghi ngồi trong khuê phòng, được mẫu thân thắt cho hai chùm tóc hai bên, còn gắn thêm vài món nữ trang trông vô cùng nhã nhặn, đáng yêu, nàng mặc một bộ xiêm y mà đỏ nổi bật, cổ áo được kết một vòng lông xù màu trắng, càng làm tôn lên gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của nàng.
Tạm thời nàng vẫn chưa biết đi nhưng bù lại bò rất nhanh, bập bẹ được những chữ đơn giản như “nương” “ca "Còn “phụ thân"Thì khó quá nàng chưa nói được.
Đột nhiên từ ngoài, Trầm Dữ chạy vào la lớn.
"Nương… nương, thái tử đến kìa, tới rồi, đang ở sảnh.”
"Cái gì?”
Trầm phu nhân vội vàng chạy ra, bên ngoài từ khi hắn đến không khí yên lặng như tờ, những người đến dự không ai dám ồn ào.
"Thái tử là thay mặt cho hoàng hậu đến đây sao?”
Trầm lão gia thay mặt Trầm gia trò chuyện với Cung Sâm.