Nàng Không Muốn Trở Thành Hoàng Hậu Của Hắn

Chương 3

Trước Sau

break

-------

Trầm An Nghi ở cung Hoàng Hậu chơi ba ngày, Cung Sâm cũng đến đây một hai lần nhưng không lần nào hắn nhìn thấy nữ hài thức, toàn thời gian đều ngủ và ngủ.

"Sao lại ngủ nhiều như thế chứ?”

Hắn không kìm lòng được, chọt ngón tay vào má nữ hài, ngón tay của hắn chạm vào làn da mềm mại rồi lúng vào trong.

"Chậc, thịt nhiều thật đấy.”

Hoàng hậu nghe hắn nói vậy bà tức giận.

"Con..."

"Sao có thể nói biểu muội như thế?”

"Hài tử nào còn nhỏ mà không mập mạp, sau này lớn lên thì sẽ thon thả xinh đẹp thôi.”

Cung Sâm nghĩ trong đầu: Đợi nhóc con này đủ tuổi cập kê hắn cũng 30 rồi còn gì, không hiểu sao phụ hoàng lại hứa hôn một con nhóc mới sinh cho hắn.

Hôm nay là Trung thu, trong cung tổ chức yến tiệc mời gia quyến các quan viên từ bát phẩm trở lên vào cung tham dự, tất nhiên gia quyến của Trầm Thượng Thư cũng có mặt.

Trầm An Nghi được 8 tháng tuổi, hôm nay nàng được mẫu thân mặc cho một bộ xiêm y váy hoa, bên ngoài khoác áo lông xù màu đỏ rực, nhìn vào vô cùng mềm mại ấm áp, hơn nữa gương mặt bánh bao núng nính đáng yêu chọc người khác phải xiêu lòng.

Trầm An Nghi được đại ca bế đi khoe với mấy huynh đệ của mình.

Đại ca của nàng là Trầm Dữ, nhũ danh là Dữ ca nhi, hắn đã 10 tuổi, đang theo học tại giáo viện.

"Đây là muội muội của ta, thế nào đáng yêu lắm đúng không?”

Trầm Dữ đặt Trầm An Nghi truống trước mặt một đám huynh đệ của mình, ngẩng cao mặt tự hào nói.

"wao đáng yêu quá.”

“muội muội tên gì thế.”

Tất nhiên một tràng lời khen xuất hiện, Trầm Dữ vui đến lỗ mũi nở to.

Trầm An Nghi mở to mắt nhìn đám người đang lộn xộn chen lấn nhìn nàng, tay họ vươn đến nhéo mặt nàng, sờ lên tóc nàng, chạm vào bắp tay đầy thịt của nàng.

Hai mắt nàng bắt đầu ướt sũng,tức giận khóc lớn lên.

“Oa… oa…”

“Ấy ấy… sao lại khóc thế?”

Trâm Dữ và đám huynh đệ thấy nàng khóc vội vàng dỗ dành nhưng Trầm An Nghi né tránh, lắc người, hai tay hai chân trên mặt đất chậm chạp bò đi nhưng nàng bò đến đâu cũng bị bọn họ chặn đường.

————

Ở bên đình kế bên, Cung Sâm nghe thấy tiếng hài tử khóc, hắn quay đầu nhìn sang, chỉ có thể thấy loáng thoáng một góc y phục màu đỏ trong đám hài tử đình kế bên.

Hắn nghĩ trong đầu: Tiếng khóc này thật ngọt ngào… vừa yêu kiều vừa nhã nhặn, một hài tử như thế nào mới có được tiếng khóc như vậy.

Đột nhiên trong đầu Cung Sâm hiện lên suy nghĩ: Nữ hài đó có khi nào là thái tử phi tương lai của hắn không.

Cung Sâm lập tức hỏi thái giám bên cạnh mình..

"Hôm nay gia quyến của Trầm gia có đến không?”

"Bẩm thái tử có ạ.”

Mày kiếm Cung Sâm nhíu chặt lại, hắn đứng dậy đi về phía đình bên cạnh.

Một tên trong đó nhìn thấy hắn đến vội vàng hét lên cho đám huynh đệ mình biết, cả đám sợ hãi quỳ xuống.

"Bái kiến thái tử.”

Lúc này Cung Sâm có thể nhìn rõ nữ hài bị bao vây bên trong, trên mặt đầy nước mắt, hai mắt to tròn, long lanh như viên minh châu, cái mũi nhỏ bởi vì khóc mà đỏ ửng, vô cùng đáng thương.

Ở một khoảnh khắc nào đó mà không ai thấy, trong mắt Cung Sâm hiện lên tia chấn động nhưng chớp mắt một cái đã không còn.

Hắn bước đến cúi đầu nhìn nữ hài đang ngồi bệt dưới đất, hơi cười nhẹ hỏi.

"Đây là nữ nhi của ai?”

Trầm Dữ cúi đầu run rẩy đáp.

"Muội muội của thần ạ.”

Cung Sâm quay sang nhìn tiểu tử đang cúi đầu quỳ, hắn hỏi tiếp.

"Ngươi là hài tử nhà nào?”

"Thần là...”

"Mi Mi… Mi Mi...”

Trầm Dữ chưa kịp trả lời thì đã có người gọi tên muội muội của hắn, Trầm Dữ ngẩng đầu dậy hô to.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc