Suỵt.
Trầm Thượng Thư vừa thốt ra ba từ đã bị Cung Sâm ra hiệu dừng lại, ông liếc nhìn nữ nhi còn ngủ trong nôi, cũng im miệng lại.
Ông và thê tử nhìn nhau, không biết hôm nay hắn đến đây có mục đích gì
“Không biết Thái Tử đột ngột đến đây là vì chuyện gì?”
Cung Sâm đưa tay đẩy nhẹ chiếc nôi một cái, thờ ơ đáp.
"Đến nhìn mặt Thái Tử Phi tương lai nhưng có vẻ Thái Tử Phi vẫn còn mê ngủ.”
Hắn lắc nôi vài cái nhưng nữ hài vẫn không tĩnh lại, ngược lại cái miệng nhỏ còn chép chép ngủ vô cùng ngon lành.
"Vậy để thần phụ kêu con bé dậy.”
Trầm phu nhân bước đến muốn đưa tay bế nữ hài lên nhưng Cung Sâm đã đưa tay ra cản lại.
"Không cần đâu, cứ để nàng ấy ngủ đi.”
"Hồi cung.”
Cung Sâm nhìn nữ hài trong nôi lần cuối, trên gương mặt băng sương của hắn xuất hiện nụ cười hiếm hoi, phất tay hồi cung.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống tiễn hắn hồi cung, Thái Tử đi rồi phu thê Trầm gia mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này bà mới nhìn vào trong nôi thì phát hiện nữ nhi vừa mới tỉnh giấc.
“Ấy, con bé tỉnh rồi.”
Nữ hài có đôi mắt long lanh như nước, hút hồn người khác, Trầm An Nghi ngáp một cái rồi nhìn phụ mẫu cười khúc khích.
————
Trong ngự thư phòng, hoàng đế hỏi Cung Sâm.
"Sao rồi đã gặp Thái Tử Phi tương lai của con chưa?”
Cung Sâm lạnh nhạt đáp.
"Bẩm phụ hoàng, nhi tử gặp rồi.”
Hoàng đến mỉm cười ông hỏi tiếp nhưng tay vẫn tiếp tục phê duyêt tấu chương.
"Sao nào, có khả ái xinh đẹp không?”
Cung Sâm bật cười, đặt một cuốn tấu chương vừa phê duyêt xong sang một bên.
"Một nữ hài mới 1 tháng tuổi sao có thể nhìn ra nét được chứ.”
"Cũng phải ha… ha.”
Cung Sâm trong đầu nghĩ: Ít ra nhìn có vẻ trắng trắng mềm mềm.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Trầm An Nghi nay đã được sáu tháng tuổi, da vẻ đã cứng cáp những đường nét trên gương mặt đã hiện rõ.
Đôi mắt tròn trẻo như làn thu thủy, cánh môi anh đào, bờ môi kiều kiều nộm nộm không quá mỏng cũng không quá dày, lông mi cánh bướm càng tôn lên nét đẹp của đôi mắt.
"Thật đáng yêu.”
Hoàng hậu không cưỡng lại nổi, ôm lấy nữ hài hôn lên đôi má phúng phính không ngừng.
Lúc Trầm An Nghi mới sinh ra, lo sợ nàng còn nhỏ nên bà không dám triệu vào cung, đến tận bây giờ mới gặp được.
Hoàng hậu là muội muội của Trầm Thượng Thư nên Trầm An Nghi là cháu gái của bà.
Cũng chính là biểu muội của Cung Sâm.
Biểu ca cưới biểu muội, sau này Trầm gia và hoàng tộc sẽ càng gắn kết chặt chẽ hơn.
"Thái Tử đến.”
Đột nhiên thái giám bên ngoài hô to lên, tiếp đó là một bóng người mặc hoàng bào đen tuyền bước vào.
"Bái kiến mẫu hậu.”
Cung Sâm ngẩng đầu dậy, mới phát hiện bên người mẫu hậu mình có một cục bông nhỏ.
Cục bông nhỏ không yên phận, cứ nhúc nha nhúc nhích trên sạp.
Cung Sâm nhướng mày liền nghĩ ngay đến vị hôn thê mới ra đời cách đây không lâu của mình.
"Đây là An Nghi, biểu muội của con.”
Trầm An Nghi đang ngồi quay lưng nên Cung Sâm không nhìn rõ gương mặt của nàng.
Hắn cũng không để tâm, ngồi xuống ghế trò chuyện với Hoàng Hậu, hai mắt thỉnh thoảng nhìn về cục bông nhỏ được bọc trong áo lông trắng mềm mại kia.
Lòng bàn tay có chút ngưa ngứa, Cung Sâm nắm chặt lòng bàn tay lại.
"Hơhhh.”
Trầm An Nghi ngáp một cái, âm thanh nhỏ bé như mèo kêu nhưng vẫn lọt vào tai Cung Sâm.
Hắn thấy nữ hài nâng cánh tay trắng nõn đầy thịt, dịu mắt, ma ma thấy vậy bèn bế nữ hài lên đi vào nội điện.
Trước khi rời đi, Cung Sâm chỉ nhìn thấy thoáng qua gương mặt của nữ hài, đặc biệt là hàng mi như cánh bướm xinh đẹp đang khép lại.