Càng gần đến ngày hẹn, nàng lại càng cảm nhận rõ sự căng thẳng của Thu Nguyệt. Cô ta thường hay ngồi thừ người trên giường, trông như đang chìm vào suy nghĩ miên man.
Vừa hoàn hồn, Thu Nguyệt ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Ninh Linh, nàng có chút ngượng ngùng, cười nói:
“Dạo này thời tiết nóng quá thật.”
Ninh Linh khẽ gật đầu:
“Qua được đợt này chắc sẽ dễ chịu hơn.”
Thu Nguyệt đứng dậy, bắt đầu chỉnh sửa lại quần áo. Nàng mang ra hai đôi giày vớ mới thêu không lâu, đưa cho Ninh Linh.
Thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của Ninh Linh, nàng hơi chột dạ, bèn nói lảng:
“Mấy thứ này ta thêu nhiều quá, để cũng không dùng đến, đưa cho ngươi một ít. Đỡ phải tốn bạc đi mua.”
Ninh Linh cụp mắt, cong khóe mi, nhẹ giọng đáp:
“Vậy đa tạ ngươi.”
Tay nghề thêu thùa của Thu Nguyệt thật sự không tầm thường, chỉ cần nàng chịu bán rẻ một chút thì hai đôi giày vớ này chắc chắn có người tranh mua.
Thu Nguyệt ở cùng Ninh Linh cũng chỉ mới vài tháng, quan hệ giữa hai người không hẳn thân thiết, nhưng nàng biết Ninh Linh vốn là người hiền lành, không tranh giành, sống rất dễ chịu.
Chẳng qua là... mỗi ngày nhìn thấy gương mặt như phù dung sớm sớm tối tối của Ninh Linh, dáng người mảnh mai, làn da trắng mịn như ngọc ấy — khiến nàng có chút khó chịu trong lòng.
Tuy đang sống trong vương phủ, cũng từng gặp không ít mỹ nhân. Các nha hoàn bên cạnh Hầu gia Tranh Huy trong viện, người nào người nấy đều dung mạo như hoa như ngọc. Thế nhưng Ninh Linh lại khác họ hoàn toàn — đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng long lanh như ngập nước kia, nhìn vào chỉ khiến người ta sinh lòng thương xót.
"Ngươi xinh đẹp như vậy, sau này tiền đồ chắc chắn sẽ hơn ta rất nhiều. Chỉ e sẽ chướng mắt kẻ tay chân thô kệch như ta thôi." Nàng không nhịn được mà buông lời chua chát.
Ninh Linh nhẹ nhàng nâng đôi giày vớ trong tay, ngắm nghía cẩn thận, rồi mỉm cười nói: "Chỉ là lớp da bọc ngoài, có gì đáng bận tâm? Tỷ tỷ khéo tay thế này, ta còn ước mà không được đấy."
Thấy Thu Nguyệt có lòng tốt đưa giày vớ cho mình, Ninh Linh cũng không kìm được mở lời nhắc nhở: "Người trên đời vì nhan sắc mà nổi lòng ham muốn thì nhiều vô kể, nhưng tìm được một người thực lòng lại khó như mò kim đáy biển. Phận nữ nhi như chúng ta, càng phải cẩn trọng."
Nói rồi, Ninh Linh liếc trộm Thu Nguyệt, thấy nàng đã cúi đầu, hai tai đỏ bừng, dáng vẻ rõ ràng là đang chìm trong mộng tưởng si tình, nàng cũng không nói thêm nữa.
Đêm hôm sau, vừa tới giờ Hợi, bầu trời chỉ treo một vầng trăng cong lơ lửng, ánh sáng nhạt nhòa, cây cối lay động trong gió, như thể trời cao cũng đang ngầm giúp một tay.
Ninh Linh âm thầm quan sát, biết rõ mấy ngày trước Thu Nguyệt đã âm thầm chuẩn bị hành lý mang theo bên người.
Nàng yên lặng nằm trên giường, trong lòng không ngừng đấu tranh: Có nên đuổi theo không?
Bỗng nghe tiếng thì thầm: "Ninh Linh? Ninh Linh, ngươi ngủ chưa?" – Thu Nguyệt khẽ gọi, giọng nhẹ như làn gió.
Ninh Linh không đáp.
Thu Nguyệt thở phào một hơi rõ ràng nhẹ nhõm, sau đó rón rén ngồi dậy, xỏ giày, rồi lấy túi đồ giấu dưới gầm giường. Nàng không quay đầu lại, lặng lẽ rời khỏi phòng và khép cửa lại rất khẽ.
Một lát sau, Ninh Linh mới nhổm dậy, lặng lẽ quan sát xung quanh, rồi bước nhanh theo sau.