Nam tử kia không vòng vo mà hỏi thẳng:
“Hôm nay hầu gia có gặp ai không?”
Thu Nguyệt vội vàng đáp:
“Tối qua ta về muộn, trước đó không thấy hầu gia trở về, có lẽ là đi cả đêm không quay lại.”
Nam tử trầm mặc chốc lát, rồi lại căn dặn:
“Mấy ngày tới, ngươi vẫn phải để ý kỹ một chút.”
“Trương ca, mỗi ngày chúng ta dò hỏi hành tung của chủ tử để làm gì vậy? Hầu gia tính tình nóng nảy, hôm kia còn đánh chết một nha hoàn đấy. Nếu bị hắn phát hiện, ta chẳng còn đường sống mất thôi.” – Thu Nguyệt lo lắng thấy rõ, giọng nói mang theo vẻ bất an lộ rõ.
Trương Xa vội trấn an:
“Chẳng phải vì kế hoạch sau này sao? Nếu hắn không có trong phủ, lúc đó chúng ta hành động sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Nhưng Ninh Linh thì lại không tin lời hắn. Nếu thực sự là vì lý do đó, chỉ cần để ý khi nào Bùi Huyễn ra vào là đủ. Cớ sao còn phải theo dõi hắn gặp ai, tiếp xúc với ai? Chuyện này rõ ràng là đang chú ý đến nhất cử nhất động của chủ tử, không đơn giản chỉ là "hắn có trong phủ hay không".
Thu Nguyệt thì lại dễ dàng bị vài câu ngon ngọt dụ dỗ:
“Vậy Trương ca, ngươi đã sắp xếp thế nào?”
Trương Xa đắc ý đáp:
“Người trong nhà ta đều đã chuẩn bị xong. Giờ Hợi đêm mai, ngươi xuất phát, nhớ kỹ phải đi thật nhẹ nhàng. Từ phòng ngươi men theo lối hôm nay tới đây, sau đó vòng qua sân Đông Nam, rồi từ cửa hông Đông Nam chuồn ra ngoài.”
“Nhưng mỗi ngày đều có thị vệ tuần tra, với lại chỗ đại môn lúc nào chẳng có người canh gác?” – Thu Nguyệt vẫn chưa yên lòng.
“Ngươi yên tâm, mọi thứ đều đã tính toán kỹ. Con đường đó vào giờ ấy sẽ không có thị vệ đi qua. Còn cửa hông Đông Nam, người canh cửa là chỗ quen của ta. Đến lúc đó, ta sẽ giữ chân bọn họ nói chuyện phiếm, ngươi nhân lúc ấy mà chuồn đi.”
“Vậy thì ta yên tâm rồi. Trương ca làm việc, ta lúc nào cũng tin tưởng.”
“Ngươi cứ men theo hướng nam mà đi, sẽ có người nhà ta chờ đón. Lá thư kia nhất định phải đưa tận tay họ.” – Trương Xa vẫn không quên dặn dò lần nữa.
“Yên tâm đi, chuyện quan trọng như vậy ta nào dám quên.” – Thu Nguyệt đáp, nhưng vẫn lo lắng hỏi thêm:
“Chúng ta... sẽ không bị hầu gia phát hiện chứ?”
“Làm sao có thể? Một nha hoàn nhỏ bé, hắn nào để tâm đến ngươi.”
Tiếng nước lách tách vang lên cùng với hơi thở dồn dập, nhưng Thu Nguyệt vẫn tiếp tục dò hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tim Ninh Linh đập loạn, đầu óc quay cuồng. Nàng đang cân nhắc có nên nhân lúc này mà bỏ trốn hay không? Một cơ hội như vậy, chẳng biết đến bao giờ mới lại có lần nữa.
Nhưng nàng vẫn còn do dự — nếu đến lúc ấy, Thu Nguyệt ra ngoài rồi thực sự có người đón tiếp thì sao?
Nàng chẳng có hộ tịch, lại một thân một mình, ra ngoài rồi biết phải xoay xở thế nào?
Trên người cũng chẳng còn bao nhiêu bạc, mà đã không có thân phận, ra ngoài sinh sống chỉ e càng thêm gian nan.
Thế nhưng nếu cứ tiếp tục ở lại trong phủ, nghe đâu Bùi Huyễn nổi tiếng tàn độc, nàng không biết bản thân còn giữ được cái mạng nhỏ này tới khi nào. Huống hồ, tích cóp đủ bạc để rời đi cũng không biết phải chờ tới bao lâu nữa.