Nàng Không Được Chạy Trốn

Chương 4

Trước Sau

break
Nghĩ đến việc nàng ta hết lần này đến lần khác hỏi vay bạc, Ninh Linh gần như chắc chắn — Thu Nguyệt định mượn bạc của nàng để bỏ trốn.

Trằn trọc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Ninh Linh cũng chìm vào giấc ngủ, chẳng hay biết gì về việc Thu Nguyệt trở về lúc nào.

Sáng hôm sau, sau khi hai người rời giường, rửa mặt, chải đầu xong xuôi, liền thấy Thu Nguyệt đang ngồi trước gương đồng, nét mặt tươi rói, vui vẻ cài lên tóc một chiếc trâm bạc mới toanh. Trâm được chạm khắc hình nụ hoa tinh xảo, nhìn qua là biết vừa được tặng, còn thơm mùi mới.


Nàng vừa xoay người vừa cười tủm tỉm, hỏi:

“Ngươi thấy cây trâm mới của ta có đẹp không?”

Ninh Linh mỉm cười nhạt, gật đầu:

“Đẹp.”

Nàng đoán ngay, chắc hẳn đó là món quà mà tình lang của Thu Nguyệt tặng tối qua.

Thấy Ninh Linh phản ứng dửng dưng, lòng Thu Nguyệt có chút không vui. Nàng vốn không xinh đẹp bằng Ninh Linh, lúc nào cũng cảm thấy mình bị xem thường. Bởi vậy mới ra sức tìm cách vay tiền để hạ nàng một bậc.

“Tháng này ta túng quá, ngươi có thể cho ta vay ít bạc không? Tháng sau ta trả cả vốn lẫn lời.” – Thu Nguyệt mở lời, nàng biết rõ Ninh Linh thường để dành nguyệt bạc, gần như không động đến, chắc chắn tích lũy cũng không ít.

“Còn bạc của ngươi đâu?” – Ninh Linh hỏi lại, trong lòng đã đoán được mục đích thật sự, nên dĩ nhiên không muốn cho vay.

“Thì ta mới mua cây trâm này mà! Hơn nữa, bạc ở chỗ ngươi để không cũng chẳng sinh thêm được đồng nào, chi bằng cho ta vay, ta trả cả lời cho ngươi.”

“Vậy ngươi định khi nào trả?” – Ninh Linh hỏi, muốn thăm dò xem nàng ta định trốn đi lúc nào.

“Ngày mùng một tháng sau, chắc chắn ta sẽ trả.” – Thu Nguyệt nói chắc nịch.

Ninh Linh chỉ mỉm cười, lắc đầu, rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

Mấy ngày gần đây, trời càng lúc càng oi bức. Mặt trời chói chang treo trên cao, ánh nắng buổi chiều gay gắt đến mức mặt đất như bị nung nóng.

Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Hôm nay làm việc xong, Ninh Linh lười trở về phòng, liền tìm một bụi cỏ râm mát dưới tán cây lớn để tránh nắng.

Nàng tựa lưng vào gốc cây, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Gần đây, cuối mỗi ngày Thu Nguyệt đều không ra ngoài như trước nữa. Nếu đúng như nàng đoán, thì chắc chắn Thu Nguyệt sắp sửa trốn đi. Nhưng sau khi rời phủ, giấy tờ thân phận nàng ta tính xử lý thế nào? Từ xưa đến nay, nô tỳ trốn khỏi phủ đều bị coi là trọng tội.

Điều kỳ lạ nhất là tại sao tình lang của nàng ta lại quan tâm đến hành tung của Bùi Huyễn? Chẳng lẽ đang đợi lúc hắn không ở trong phủ để ra tay?

Nàng đang nhíu mày suy nghĩ thì bỗng nghe thấy âm thanh lách cách rất nhỏ vang lên bên tai.

Ninh Linh liền rón rén, quan sát xung quanh. Trời nắng đến mức ngay cả mèo hoang chó chạy còn không muốn ra khỏi chỗ núp, vậy mà lại có người đến đây?

Tuy chưa nhìn thấy mặt, nhưng giọng nói quen thuộc của Thu Nguyệt đã vang lên:

“Trương ca, ta còn tưởng ngươi quên ta rồi chứ…”

Giọng nam đáp lại ngay sau đó:

“Sao có thể? Ngươi không biết mấy ngày nay ta bận thế nào để dò tin tức đâu.”

Tiếng cười dịu dàng của nữ tử vang lên, tha thiết:

“Trương ca, ngươi thật tốt.”


Ninh Linh khẽ lắc đầu. Gã Trương Xa này miệng thì khuyến khích Thu Nguyệt bỏ trốn, nhưng nghe giọng lại chẳng có chút nào thật lòng. Nếu chuyện bại lộ, bị bắt đưa đến quan phủ thì chỉ e không tránh khỏi tội lớn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc