Ninh Linh chịu trách nhiệm quét dọn một góc khuất phía sau hoa viên – nơi hẻo lánh, quanh năm hiếm ai lui tới.
Còn Thu Nguyệt thì làm ở sân trước nơi Bùi Huyễn cư ngụ – nơi chủ nhân thường xuyên lui tới. Nếu mỗi ngày nàng đều chú ý, âm thầm ghi nhớ giờ giấc hắn ra vào, để tâm xem có ai ra vào sân, thì việc nắm bắt hành tung của hắn cũng không khó.
Trương Xa đưa cho Thu Nguyệt một gói vải nhỏ:
“Bên trong là ít đồ trang sức, ta nhờ người mua cho ngươi. Lát nữa về xem có thích không. Còn có một phong thư, là gửi cho người nhà ta.”
Ninh Linh chau mày đầy nghi hoặc. Đã là thư gửi cho người nhà hắn, sao lại đưa qua tay Thu Nguyệt? Các nàng vốn không thể rời phủ, hơn nữa trong phủ cũng có người chuyên phụ trách truyền tin, hắn hoàn toàn có thể tự sắp xếp. Việc gì phải phiền đến nàng ta?
Hai người vẫn thân mật dựa sát, thì thầm to nhỏ, nhưng Ninh Linh nghe không rõ được mấy.
Đêm hè, ở nơi nhiều cây cối hoa lá như thế này, muỗi vo ve bay đầy trời. Nàng đã nhịn được một lúc, thấy cũng chẳng có gì đặc biệt, nên trong lòng bắt đầu thấy ngứa ngáy, muốn rút lui.
Bên kia, không khí giữa Thu Nguyệt và tình lang càng lúc càng nóng bỏng, hai người quấn lấy nhau, ôm hôn mãnh liệt. Ninh Linh lờ mờ thấy bàn tay to lớn của nam nhân kia đã luồn vào trong lớp y phục của Thu Nguyệt.
Sau một hồi thở gấp nặng nề, Thu Nguyệt thẹn thùng trách nhẹ:
“Đồ ma quỷ, sao ngươi lại làm vậy ở đây? Lỡ bị người ta thấy thì sao?”
Trương Xa bật cười khẽ, giọng mang theo vẻ gian xảo:
“Vậy thì đến sau núi giả, nơi đó chẳng ai nhìn thấy được.”
Ninh Linh biết rõ những chuyện tiếp theo mình không nên dòm ngó, liền tìm một thời cơ thuận tiện, lặng lẽ rút lui trở về phòng.
Nằm trở lại trên chiếc giường nóng hầm hập, nàng vừa đuổi muỗi vừa nghĩ đến những chuyện vừa thấy, lòng càng thêm rối bời. Dạo gần đây Thu Nguyệt liên tục mượn cớ để vay bạc của nàng, cứ như đang gấp gáp chuẩn bị cho điều gì đó. Nhưng nếu đã có tình lang chu cấp, hẳn là không đến nỗi thiếu bạc.
Lại nghĩ đến chuyện Trương Xa nhờ nàng ta đưa thư cho người nhà — nếu chỉ là gửi thư, sao không tự mình làm? Hay là... nàng ta có thể ra ngoài, đến tận nhà hắn?
Nghĩ đến đây, Ninh Linh khẽ nhíu mày. Các nàng đều là nha hoàn đã ký giấy bán đứt, ngay cả muốn theo quản sự ra chợ mua sắm cũng phải nhờ cậy quan hệ, không dễ gì có được cơ hội. Mà kể cả được đi theo, cũng không thể một mình rời khỏi phủ, càng không có chuyện tự ý đến nhà một nam nhân.
Huống hồ, nàng mới vào phủ chưa lâu, quản sự tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho phép nàng ra ngoài.
Suy đi tính lại, vẫn là để Trương Xa tự truyền tin thì tiện hơn nhiều. Vậy mà hắn lại giao thư cho Thu Nguyệt — hai người này rõ ràng đang che giấu điều gì đó không thể để ai biết.
Một ý nghĩ táo bạo chợt vụt qua đầu Ninh Linh — chẳng lẽ... bọn họ định bỏ trốn?
Phải rồi. Tình lang của nàng ta là thị vệ tuần tra, đêm nào cũng nắm rõ mọi lối đi, biết nơi nào canh nghiêm, nơi nào lỏng lẻo. Đường nào dễ thoát thân, hắn hẳn là nắm rõ trong lòng bàn tay.
Huống hồ, hai người kia đã quấn lấy nhau không rời, mà tính ra thời gian Thu Nguyệt vào phủ cũng chẳng hơn nàng bao nhiêu. Muốn chuộc thân đâu chỉ cần bạc, còn bị giới hạn tuổi tác. Nếu cứ chờ đợi, không biết đến bao giờ mới thoát thân được.