Nàng gọi liền mấy lần mà không thấy ai đáp lại, liền rón rén ngồi dậy, mang giày cẩn thận, lén lút rời khỏi phòng.
Đợi đến khi cửa phòng khép lại, Ninh Linh mới mở mắt ra, khẽ thở dài. Hôm nay là ngày hai mươi mốt tháng sáu, đã là lần thứ tư trong tháng.
Trong lòng nàng cũng bắt đầu cảm thấy nôn nóng, liền nhẹ nhàng mang giày, dựa theo ánh trăng lờ mờ mà lặng lẽ đi theo sau Thu Nguyệt.
Để tiện hầu hạ, mà không làm phiền đến chủ nhân, khu nhà của đám hạ nhân được xây gần hoa viên phía sau, thuận tiện chăm sóc cây cỏ, hoa lá.
Thu Nguyệt men theo con đường nhỏ, bước thẳng về phía hoa viên. Lúc này, trong vườn hoa trăm hoa đua nở, cây cối um tùm, núi giả uốn lượn tầng tầng lớp lớp, khắp nơi là bóng mát và những đình hóng gió.
Ninh Linh lặng lẽ theo sau, không để lộ động tĩnh. Nàng phát hiện phía trước hình như có một bóng người mơ hồ.
Thu Nguyệt dường như cũng đã thấy, bước chân nàng nhanh hơn, dáng vẻ vội vã hẳn lên, tựa hồ rất sốt ruột.
Ninh Linh không dám đi quá gần, chỉ rón rén nấp sau những bụi cây rậm rạp, bước chân nhẹ như mèo, từ từ tiến lại gần.
"Trương ca, cuối cùng ngươi cũng tới rồi!" – Giọng Thu Nguyệt run lên vì kích động, cả người lao thẳng vào lòng đối phương.
Bóng dáng cao lớn kia cũng mở miệng đáp lại: "Ta vừa mới tuần tra xong khu hoa viên, phải vất vả lắm mới tìm được cớ để đến đây. Cuối cùng cũng được gặp ngươi."
Nghe đến đây, Ninh Linh cũng đoán ra thân phận của nam tử ấy – hẳn là một thị vệ trong phủ. Nam nữ tình ý qua lại vốn chẳng phải chuyện gì quá xa lạ, nàng vốn không định xen vào chuyện người khác.
Nhưng chủ nhân của bọn họ lại là Tấn Dương hầu – Bùi Huyễn, là người có quan hệ họ hàng với đương kim Hoàng Thượng, thuộc hàng hoàng thân quốc thích. Mà giới luật trong phủ từ trước đến nay lại vô cùng nghiêm ngặt, việc hai người hẹn hò lén lút thế này chẳng khác gì chơi đùa với lửa, cực kỳ nguy hiểm.
Dạo gần đây, Thu Nguyệt thường tìm cớ vay bạc của Ninh Linh, cứ như đang âm thầm chuẩn bị cho một chuyện gì đó lớn.
“Trương ca, dạo này trời nóng lắm, ngươi trực đêm nhớ chú ý giữ sức khỏe, đừng để bị cảm nắng.” – Giọng nàng dịu dàng như mật, còn nhón chân lên lau mồ hôi trên trán hắn.
Trước mặt là một nữ tử với vòng eo thon thả, ngực mềm mại khẽ tựa vào, Trương Xa lập tức dang tay ôm nàng siết chặt vào lòng.
“Ta ổn cả, ngươi đừng lo. Hôm nay ngươi trực, có phát hiện điều gì bất thường không?” – Trương Xa hỏi, giọng khàn khàn, tay thì lại không an phận.
Gương mặt Thu Nguyệt ửng đỏ như phủ đầy mây chiều, nàng thẹn thùng trách khẽ:
“Làm cái chuyện bậy bạ gì thế hả…”
Nàng toan rút tay ra để ngăn lại hành động của hắn, nhưng lại bị Trương Xa giữ chặt hai tay, tiếp tục truy hỏi:
“Còn chưa trả lời ta kia mà?”
Thu Nguyệt hơi trầm ngâm nhớ lại rồi đáp:
“Hôm nay không thấy ai khả nghi. Hầu gia rời phủ từ sớm, tới chạng vạng mới trở về.”
Nghe vậy, lòng Ninh Linh khẽ run. Làm hạ nhân, chuyện tối kỵ nhất chính là dò la hành tung của chủ tử. Huống hồ người họ đang nhắc đến lại là Bùi Huyễn – Tấn Dương hầu, hoàng thân quốc thích, tính tình lại nổi tiếng tàn nhẫn, ra tay quyết tuyệt, chẳng có lấy chút lòng thương.