Nàng Không Được Chạy Trốn

Chương 1

Trước Sau

break
Ánh trăng trong vắt vắt ngang trời đêm thăm thẳm, từng tầng sáng bạc dịu dàng trải khắp mặt đất, phủ lên đám cỏ xanh rậm một làn ánh sáng nhàn nhạt như sương khói.

Đêm khuya vốn nên tĩnh lặng, thế nhưng ngoài kia lại vẳng lên vài tiếng ve kêu thưa thớt, âm thanh yếu ớt nhưng dai dẳng, khiến người ta bỗng chốc bực bội không yên.

Ninh Linh từng bị bán vào hầu phủ làm tỳ nữ chuyên việc nặng nhọc. Sau một lần trốn thoát, nàng lại bị bắt ngay trước mặt bao người—bị chính kẻ mà nàng vừa kính sợ vừa căm ghét: Bùi Huyễn.

Hắn có dung mạo tuấn tú, nụ cười ôn hòa như gió xuân, nhưng tính cách lại lạnh lẽo tàn độc, tâm tình bất định, mỗi ngày đều lấy việc hành hạ, trêu đùa nàng làm thú vui riêng.

Lần thứ hai, Ninh Linh bày mưu xoá tên khỏi sổ nô, giả vờ làm thông phòng của hắn để dễ bề hành sự, rồi nhân lúc sơ hở cầm công văn bỏ trốn.

Vài ngày sau, giữa lúc nàng còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đã thong dong bước lên bậc thềm, nghiêng đầu cười:

— “Chạy trốn như thế, vui lắm sao?”

Đêm đó, hắn dùng xích bạc khóa nàng lại, tiếng xích chạm nhau leng keng, vang lên như chuông bạc, lan khắp căn phòng tối tĩnh, khiến người ta vừa run rẩy vừa hoảng loạn.

Lần thứ ba, trước là ôm ấp tình nồng mật ý, sau lưng nàng lại không chút do dự hạ dược rồi bỏ trốn.

Khi bắt được nàng, đầu ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân nàng, giọng nói lười biếng mà âm hiểm vang lên bên tai:

— “Ninh Linh, sao ngươi mãi vẫn chưa biết ngoan ngoãn là thế nào?”

Ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua mắt cá chân nàng, như muốn nghiền nát từng khớp xương nhỏ bé kia.

Nàng chạy trốn hết lần này đến lần khác, Bùi Huyễn tự nhủ phải cứng rắn, phải tàn nhẫn. Nhưng cứ mỗi lần đối diện đôi mắt đẫm lệ của nàng, dáng vẻ đáng thương như con thú nhỏ bị dồn vào góc tường, hắn lại không nỡ.

Trong thư phòng tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng lật giấy, cửa phòng đã đóng chặt.

Ninh Linh mặc một bộ y phục trắng tinh, tay cầm quyển sách dày nặng. Đuôi mắt đỏ bừng khiến người ta xót xa không nỡ nhìn lâu, búi tóc rối nhẹ, bộ diêu cài bên thái dương khẽ lay động, như sắp rơi xuống.

Nàng cúi đầu, giọng khẽ khàng, ngập ngừng mà đọc từng chữ trong sách.

Quyển sách ấy là do chính tay Bùi Huyễn chọn lựa, nội dung khó hiểu, tối nghĩa. Nàng đọc mà khổ sở, lắp ba lắp bắp, ánh mắt hoang mang.

Rốt cuộc, nàng ngẩng đầu, không nhịn được cất giọng trách móc:

— “Ngươi rõ ràng cố ý. Quyển sách này… khó như vậy, ngươi đem ra để làm khó ta sao?”

Hắn khẽ cười, ngón tay nâng cằm nàng, giọng điệu chậm rãi:

— “Ngươi đã nói là đọc, thì phải đọc cho trôi chảy. Không đọc nổi thì bị phạt. Đừng mơ trốn tránh.”

Ninh Linh hai má ửng hồng, giọng nũng nịu:

— “Tha cho ta một lần thôi, được không…”

Ban đầu, hắn chẳng mảy may động lòng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt long lanh như sắp khóc của nàng, vẫn là không đành lòng, giọng dịu lại:

— “Được thôi. Nhưng ngươi phải nói thật lòng với ta: Ngươi có thích ta không?”


Tuy là đêm khuya không còn mặt trời gay gắt, nhưng cái nóng oi ả vẫn hầm hập như trong lồng hấp, khiến người ta như bị quay chín. Ninh Linh nằm trên giường, nhắm mắt chợp mắt nghỉ ngơi.

Chỗ nàng ở nằm ngay dưới mái nhà, hứng nắng cả ngày, lại không có gió lưu thông, phòng nóng đến mức ngột ngạt khó chịu. Nhà vốn chia bốn người một phòng, nhưng gian này vì điều kiện tệ nên ai cũng chê, cuối cùng chỉ còn lại hai người ở.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc