Nàng Không Được Chạy Trốn

Chương 7

Trước Sau

break
Bóng đêm đặc quánh như mực, tĩnh lặng đến mức dường như có thể nuốt trọn mọi âm thanh. Nơi nào có cây cối hay phòng ốc che khuất ánh trăng, giơ tay lên còn chẳng thấy được đầu ngón.

Ninh Linh cố ý mặc bộ đồ nha hoàn màu xanh đen, trộn lẫn với sắc tối của đêm và cỏ cây, hoàn toàn không bị lộ.

Nàng và Thu Nguyệt sống ở dãy phòng phía sau, nơi bị phơi nắng cả ngày mùa hè, lại không thông gió, nên xung quanh chỉ có vài gian dùng làm kho chứa đồ. Dù có người ở, nhưng nếu không đi ngang qua thì cũng không dễ bị phát hiện.

Vì đã nắm rõ đường đi, Ninh Linh nhanh chóng bắt kịp bóng dáng Thu Nguyệt.

Nàng lặng lẽ bám theo từ xa, dọc đường, đến hơi thở cũng khẽ khàng nín lại.

Quả nhiên lời Trương ca nói là thật, suốt thời gian một nén nhang trôi qua, các nàng không gặp bất kỳ thị vệ tuần tra nào.

Trong lòng Ninh Linh khẽ mừng. Nàng không giống Thu Nguyệt mang theo bao lớn bao nhỏ, chỉ giấu mấy lượng bạc lẻ bên người, gọn nhẹ dễ di chuyển.


Sau nửa canh giờ bám sát theo sau, Ninh Linh cùng Thu Nguyệt thuận lợi vượt qua khu vườn phía Đông Nam.

Nghe nói nơi này vốn được chuẩn bị làm chỗ ở cho các thiếp thất của Bùi Huyễn, nhưng vì tính tình hắn nóng nảy, tâm địa lại độc ác nên mãi vẫn chưa định ra chuyện hôn nhân. Trong giới quyền quý, phải có chính thê rồi mới được nạp thiếp, thế nên chỗ này đến giờ vẫn bỏ trống.

Thấy xung quanh không có ai, hai người liền tăng tốc.

Trời vào giờ Hợi trở lạnh, từng giọt sương đêm rơi xuống, thấm ướt vạt áo của cả hai.

Cả hai đều là nữ tử làm việc vặt trong phủ, thể lực vốn kém xa nam nhân, lại phải dè chừng cảnh giác suốt cả quãng đường, vừa mệt mỏi, vừa hao tổn tinh thần. Quần áo trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Một trận gió đêm mang theo hơi lạnh ào qua khiến cả hai không khỏi rùng mình.

Càng đến gần cửa hông phía Đông Nam, hai người càng thêm căng thẳng.

Cửa hông Đông Nam vốn là lối ra vào thường ngày của đám vú già và nha hoàn trong phủ, nên nơi này canh phòng lỏng lẻo nhất.

Thu Nguyệt núp trong một bụi cây rậm rạp quan sát. Ở cửa nách chỉ có hai tên thị vệ, một tên đang gật gù buồn ngủ, tên còn lại thì ngồi không, mắt đảo quanh nhìn khắp nơi.

Thu Nguyệt cũng cẩn thận đảo mắt xung quanh. Nàng đang tìm bóng dáng Trương ca — người mà họ đã hẹn sẵn từ trước.

Khi nàng quay đầu tìm kiếm, cả người cũng vô thức nghiêng theo. Chiếc túi vải màu nhạt trên vai vướng vào cành cây, phát ra tiếng loạt xoạt chói tai, bụi cây theo đó cũng rung lên khe khẽ.

“Ai đó?” – Tên thị vệ đang cảnh giác lập tức phát hiện ra động tĩnh.

Tiếng quát bất ngờ khiến tên còn lại cũng choàng tỉnh, hắn dụi mắt lẩm bẩm trong cơn ngái ngủ.

Thu Nguyệt ẩn sau bụi cây, nghe thấy vậy thì sợ đến cứng cả người. Chiếc túi vẫn mắc trên cành cây, nàng không dám động đậy lấy xuống, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra trên trán.

Từ xa, Ninh Linh nhìn rõ hết thảy. Dáng người nhỏ nhắn của Thu Nguyệt gần như bị cây cối che khuất hoàn toàn.

“Nơi đó có người sao?” – Tên thị vệ ngủ gật nhăn nhó hỏi.

“Ta vừa thấy rõ ràng bụi cây kia động đậy! Sau đó chắc chắn có người trốn!” – Tên còn lại mở to mắt, chăm chăm nhìn chằm chằm vào chỗ vừa có tiếng động.

Gã lười biếng kia chẳng buồn để tâm, xua tay qua loa:

“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Khu này gần bếp, mèo chuột nhảy nhót là chuyện bình thường.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc