Chủ tử vung tay như ban ân lớn, ban cho nàng chút trang sức, mà nàng thì đến quyền từ chối cũng không có.
Ninh Linh chỉ còn biết cố gắng gượng cười, nhận lấy ân thưởng từ chủ tử.
Rời khỏi chủ viện, nàng mới trở về căn phòng nhỏ của mình.
Ninh Linh ngồi ngây người trên giường, trong lòng không rõ nên cười hay nên giận.
Giận vì bản thân phải cúi đầu lấy lòng người khác, hay nên cười vì ít ra cũng đã có được chút “lộc trời”?
Đang nghĩ ngợi mông lung, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Ngay sau đó là giọng nói của Lâm Vi Đức, mang theo chút suồng sã:
“Ninh cô nương, ta mang trang sức tới cho ngươi đây.”
Ninh Linh lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, đứng dậy ra mở cửa.
Lâm Vi Đức vẫn giữ một khoảng cách lễ độ, trên tay cầm một hộp gỗ sơn đỏ, không lớn lắm.
Thấy nàng mở cửa, hắn đưa hộp gỗ lên, nói:
“Ninh cô nương, chủ tử ban thưởng cho ngươi.”
Ninh Linh nhận lấy, nhẹ nhàng cảm tạ. Lâm Vi Đức liếc nàng một cái, sau đó đưa đồ xong thì lui xuống.
Lúc rời đi, hắn không nhịn được mà đưa tay sờ sờ mặt mình, nhớ đến hôm trước suýt chút nữa bị chua đến rụng cả răng, thân hình vạm vỡ cũng khẽ run lên.
Hắn lại quay đầu nhìn hộp gỗ đỏ trong tay nàng, thầm nghĩ:
Không biết hầu gia nghĩ gì nữa? Rõ ràng ép người ta đến ủy khuất như vậy, rồi lại quay sang dỗ dành như dỗ trẻ con?
Đám người lui hết, Ninh Linh mở hộp gỗ ra, bên trong có ba món trang sức.
Một cây trâm hoa mai bằng bạch ngọc, một chiếc vòng tay bạc chạm hoa văn dây leo, và một đôi khuyên tai khảm trân châu.
Đều là những món vừa vặn với thân phận một nô tỳ như nàng, chẳng có gì nổi bật.
Tin nàng được ban thưởng nhanh chóng lan khắp Tranh Huy viện, khiến không ít tiểu nha hoàn sửng sốt.
Hầu gia tính khí thô bạo, tâm tình thất thường, ngày nào không nổi giận hay trừng phạt ai đó thì coi như trời cao phù hộ. Ninh Linh mới đến chưa bao lâu, vậy mà đã được ban thưởng?
Ai nấy đều nảy sinh tò mò, nhưng phần lớn lại không quá thân thiết với nàng.
Chỉ có Niệm Nhi tính tình hoạt bát, vừa nghe tin đã hớt hải chạy đến đầu tiên.
Ninh Linh vốn chẳng đeo bất kỳ món trang sức nào. Niệm Nhi tung tăng chạy vào, miệng cười rạng rỡ:
“Ninh Linh, ngươi cũng lợi hại thật đó, gần đây đã trở thành thị nữ bên cạnh hầu gia rồi.”
Thị nữ thân cận của hầu gia, trong phủ ai mà chẳng phải nể mặt? Oai phong biết mấy.
Ninh Linh chỉ cười gượng:
“Ngươi cố gắng một chút cũng có thể.”
Ngày ngày phải dè dặt từng chút, sợ lỡ lời hay làm sai sẽ mất mạng như chơi.
Niệm Nhi le lưỡi tinh nghịch:
“Ta thì chịu. Vừa thấy hầu gia là hai chân run lẩy bẩy, làm gì có phúc phần đó.”
Nàng nâng niu vuốt ve mấy món trang sức, tuy kiểu dáng không quá đặc biệt, nhưng đều được làm từ chất liệu tốt.
Nếu ở ngoài phủ muốn mua được mấy món tương tự thế này, có khi phải tốn một khoản kha khá.
Đôi khuyên tai trân châu nhỏ nhắn, tinh xảo khiến Niệm Nhi vô cùng thích thú. Nàng dùng tay nhéo thử, rồi đứng trước gương ướm thử, vung tay làm điệu bộ y như thật.
“Hôm nào ta cũng nhờ người mua cho một đôi giống vậy.” Nàng vừa buông khuyên tai xuống vừa nói.
Nghe đến chữ “mua”, sắc mặt Ninh Linh hơi động, trong lòng khẽ lay, bèn nói:
“Nếu ngươi thích thì đôi này ta có thể bán cho ngươi.”