Nàng Không Được Chạy Trốn

Chương 26

Trước Sau

break
Chẳng lẽ Bùi Huyễn lại đột nhiên nổi lòng tốt?

Nàng vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt hắn đầy thiếu kiên nhẫn.

Bùi Huyễn khẽ liếc ra cửa sổ, ra lệnh:

“Dẹp sạch đám ồn ào bên ngoài đi.”

Ngay sau đó là tiếng của Tử Diệp vang lên, đúng là giọng quen thuộc kia.

“Vừa rồi trái thanh mai ăn ngon chứ?”

Bùi Huyễn thản nhiên thu tay về, cũng thôi không giữ chặt tay nàng nữa, vẻ mặt lại như vừa ban ơn lớn lao.


Ninh Linh suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định thành thật đáp:

“Rất chua.”

Bùi Huyễn cầm lấy chiếc khăn gấm để sẵn bên cạnh, chậm rãi lau từng ngón tay, vẻ mặt như cười như không:

“Vậy thì ủy khuất ngươi rồi.”

Nụ cười của hắn mang theo chút tà ý khó lường, không hiểu sao lại cứ ép nàng ăn bằng được thứ trái mơ chua loét ấy.

Ninh Linh đâu phải kẻ ngốc, dù mặt đã cứng đờ vì chua, nàng vẫn cố gắng mỉm cười:

“Đã nhiều ngày không hầu hạ tốt cho hầu gia, là nô tỳ sơ suất. Sau này nhất định không dám tái phạm.”

Hắn rõ ràng đang muốn phạt nàng. Mà hiện tại nàng chẳng có chỗ dựa nào, thân phận lại là một nô tỳ kiếm sống dưới trướng hắn, chỉ đành cúi đầu uốn mình, dè dặt mà dỗ chủ tử vui lòng.

Còn nói gì đến tôn nghiêm?

Nàng chỉ như một con chim cảnh bị nuôi nhốt, bị chủ nhân trêu đùa, đút ăn để mua vui.

Nghĩ đến đây, lòng Ninh Linh nặng trĩu. Nàng lặng lẽ cúi đầu, giữa hai hàng lông mày phủ đầy u sầu.

Nghe nàng chủ động nhận lỗi, tâm trạng Bùi Huyễn lập tức thoải mái hơn, bao nhiêu buồn bực mấy ngày nay cũng vơi đi phần nào.

Khóe môi hắn cong lên, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt nàng.

Vậy mà vừa thoáng nhìn, lại thấy nàng như con thú nhỏ bị quở mắng, cụp mắt, cụp cả đuôi. Giọng hắn chợt lạnh đi, mang theo chút chất vấn:

“Ngươi là đang bày ra bộ mặt đó cho ta xem à?”

Nàng vừa mới nói được hai câu dịu dàng, quay đi quay lại lại trơ ra như khúc gỗ.

Ninh Linh ấm ức ngẩng đầu lên giải thích:

“Là tại trái mơ quá chua…”

Không khí dường như vẫn còn phảng phất mùi chua sót. Nắng hè chói chang, mùi trái cây lan tỏa, tất cả như thiêu đốt lòng người.

Nàng vẫn giữ thái độ cung kính, nhưng chờ mãi không thấy hắn trả lời, trong lòng thấp thỏm, không khỏi ngẩng đầu nhìn trộm một cái.

Vì bị mơ chua kích thích mà nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, đôi mắt to long lanh như ngấn lệ, ướt át hệt như chú cún con đáng thương bị bỏ rơi bên vệ đường.

Thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt như đang cân đo từng chút một, cả người Ninh Linh liền thấy mất tự nhiên.

Nàng khẽ nghiêng mặt, tránh đi ánh mắt sắc bén như thú săn mồi của hắn.

“Nghe nói nữ tử đều thích trâm cài với trang sức các loại.”

Hắn liếc nhìn dải lụa xanh buộc tóc trên đầu nàng, rồi cất giọng dặn người ngoài cửa:

“Lâm Vi Đức, mang bảng chọn tới, chọn vài món trang sức thưởng cho nàng.”

Giọng Lâm Vi Đức khẽ vang lên từ bên ngoài, rồi là tiếng bước chân rời đi.

Mới một giây trước còn nghiêm giọng trách móc, vậy mà chớp mắt đã chuyển sang ban thưởng, đúng là tính tình khó đoán.

Dù vậy, Ninh Linh vẫn ngoan ngoãn cúi người cảm tạ:

“Đa tạ hầu gia.”


Người kia lại cúi người xuống, hơi thở hai người quấn lấy nhau. Giọng nói mang theo ý cười vang lên ngay bên tai nàng:

“Nhưng mà, có vừa lòng không?”

Ninh Linh đương nhiên không hề thấy hài lòng. Nàng chật vật bị ép ăn hết đống trái cây chua lét, chẳng phải vì ngon miệng, càng không có lấy một chút quyền phản kháng. Nhưng dáng vẻ nàng nhăn nhó vì chua lại khiến chủ tử cảm thấy thú vị, tâm trạng hắn bỗng chốc nhẹ nhõm hơn hẳn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc