Nhưng Bùi Huyễn lại như cố tình đùa dai, nụ cười nơi khóe môi càng sâu:
“Không được nhổ.”
Nàng chỉ đành cố nén chua xót mà nuốt xuống, đôi mắt cay đến mức ngân ngấn nước.
Vậy mà hắn vẫn chưa chịu buông tha, lại tiếp tục cầm thêm một quả thanh mai khác trong lòng bàn tay, ý đồ rõ ràng.
Ninh Linh ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ phủ đầy hơi nước, hàng mi dày run nhẹ, ánh nhìn sáng long lanh đầy uất ức đối diện hắn.
Bùi Huyễn khẽ buông lỏng tay đang đặt trên vai nàng, ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ quan sát nàng, như muốn nhìn thấu mọi cảm xúc giấu kín.
Ánh mắt nóng rực ấy khiến người khác nghẹt thở, đến mức Lâm Vi Đức đang canh giữ ngoài cửa cũng phải lặng lẽ rút lui.
Ninh Linh là người đầu tiên cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng vừa định tìm lý do để lui ra…
Bùi Huyễn lại đưa trái thanh mai trong tay tới gần, giọng nói mang theo ý cười:
“Còn muốn chạy nữa sao?”
Hiểu rõ lòng người, mọi thứ đều nằm gọn trong tay.
Ninh Linh bị hắn đè vai xuống, cả người cứng đờ, chẳng thể nhúc nhích. Nàng chỉ có thể khe khẽ lắc đầu:
“Không... không có.”
Bùi Huyễn không đáp lại, chỉ cúi đầu, lại đưa trái thanh mai đến gần sát môi nàng.
Ninh Linh đành cắn răng chịu đựng mà ăn tiếp, vị chua ngấm dần khiến sống mũi nàng cay xè.
Vậy mà Bùi Huyễn vẫn chưa chịu dừng lại. Hắn vừa đút xong một trái, lại ung dung chọn thêm một trái khác từ đĩa trái cây.
Trái mới này còn xanh hơn trái trước, quả lại nhỏ, nhìn qua hẳn là chưa chín tới.
Ấy thế mà hắn còn tỏ ra nghiêm túc, nói như thật:
“Trái này chắc chắn ngon, nếm thử xem.”
Ninh Linh như muốn khóc đến nơi, phản xạ có điều kiện mà nuốt xuống.
Bùi Huyễn lại không buông tha, mặt mày hớn hở:
“Ta cánh tay đều mỏi nhừ rồi đấy.”
Dù có cố kéo dài thời gian cũng vô ích, nàng chỉ còn cách nhận mệnh, cúi đầu cắn thêm một trái nữa.
Vốn dĩ khuôn mặt nàng đã mang nét dịu dàng, khi cụp mắt xuống lại càng ngoan ngoãn đến lạ.
Bùi Huyễn nhìn dải lụa xanh buộc tóc khẽ bay theo gió, lòng bàn tay bất giác ngứa ngáy.
Mái tóc xù nhẹ, thêm dải lụa xanh thắt gọn, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn khiến lòng người rung động.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Ninh Linh nhanh chóng ăn hết trái thanh mai kia. Nàng cảm thấy quai hàm mình như cứng lại, không muốn nhai thêm chút nào nữa.
Trong lòng nàng vẫn âm thầm cầu nguyện, mong Bùi Huyễn biết điểm dừng.
Nhưng vừa liếc mắt, lại thấy bàn tay có khớp xương rõ ràng kia của hắn tiếp tục chọn thêm trái nữa từ đĩa.
Nàng đành nhắm mắt lại, chấp nhận số phận. Khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, hàng mi dài run nhẹ như cánh bướm, đôi môi hồng mướt còn vương ánh sáng.
Gió đêm mùa hạ thổi tới mang theo hương thanh mai thoang thoảng, vị chua phảng phất giữa tiết trời mát rượi khiến người ta say mê.
Yết hầu Bùi Huyễn khẽ động, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, vạt áo mơ hồ chạm nhau. Hắn có chút tò mò, muốn nếm thử xem trái thanh mai kia, thật sự có chua đến thế không?
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào không đúng lúc, âm thanh náo nhiệt văng vẳng bên tai khiến hắn khó chịu. Trước đây hắn đâu có để ý tiếng ve mùa hè lại khiến người ta chán ghét đến thế?
Chưa kịp nếm thử vị quen thuộc của trái thanh mai, Ninh Linh đã mở mắt, vẻ mặt mơ hồ.