Lực tay nàng vô cùng dịu dàng, khăn gấm lại hơi âm ấm, từng động tác đều cẩn thận đến mức khiến người ta khó lòng ghét bỏ.
Vì chuyên tâm chăm chú, gương mặt nàng cũng vô thức áp sát lại gần hắn.
Bùi Huyễn ngửi được trên người nàng có một hương thơm thoang thoảng, thanh mát như vỏ quýt phơi khô.
“Hôm nay ăn quýt à?” – Hắn hỏi, giọng không rõ là tò mò hay chỉ thuận miệng.
Ninh Linh ngẩn ra, không hiểu sao hắn lại hỏi vậy, lắc đầu khẽ đáp:
“Chưa từng.”
Hương thơm ấy mang theo chút ngọt ngào, rất nhẹ, thấm vào lòng người như làn gió đầu hạ.
Khi nàng lắc đầu, dải lụa màu xanh lơ buông từ mái tóc nàng khẽ lướt qua mu bàn tay hắn.
Một cảm giác ngứa ngáy lạ lẫm len lỏi dâng lên, mà Ninh Linh vẫn chưa hay biết gì, vẫn chuyên chú cầm khăn lau mặt cho hắn, động tác nhẹ nhàng đến mức gần như nâng niu.
Dù cách một lớp khăn, Bùi Huyễn vẫn cảm nhận rõ nhiệt độ ấm áp và sự mềm mại trong lòng bàn tay nàng.
Cảm giác ngứa ngáy kia như chạy loạn khắp thân thể hắn, bất chợt, hắn mở mắt nhìn chằm chằm vào nàng đúng lúc nàng không hề đề phòng.
Bốn mắt chạm nhau.
Ninh Linh giật mình, đối diện với ánh mắt sâu thẳm và nguy hiểm kia, tim như bị bóp nghẹt.
Nàng vội vàng lùi lại một bước, cúi đầu né tránh.
Bùi Huyễn nhìn nàng, trong lòng không hiểu sao dấy lên một cơn bực bội:
“Ngươi sợ ta? Tránh ta?”
Ninh Linh chần chừ một chút rồi khẽ gật đầu. Trong phủ này, ai mà không sợ hắn?
Ánh mắt Bùi Huyễn lướt qua chiếc cổ mảnh mai yếu ớt kia, chỉ cần hắn dùng một chút sức... là có thể dễ dàng bóp gãy.
Dù đang cúi đầu, Ninh Linh vẫn cảm nhận rõ một luồng áp lực nguy hiểm vô hình đang lượn lờ quanh mình, như bóng đêm nặng nề trùm xuống.
Bỗng nàng nhớ lại lời Tử Diệp từng nói trước đó, trong đầu lập tức chuyển động, cố nghĩ cách đối phó.
Ánh mắt liếc qua bàn gỗ đặt mâm trái cây, nàng bèn mỉm cười, uyển chuyển nói:
“Trời hè nắng gắt, hầu gia có muốn ăn chút nho cho mát không?”
Nói rồi, nàng khéo léo bước đến bên cạnh chiếc mâm đựng đầy các loại trái cây đủ màu sắc, đưa tay trắng nõn chuẩn bị lột nho cho hắn.
Lời nói và động tác mềm mại ấy khiến Bùi Huyễn bị thu hút, ánh mắt liếc qua mâm trái cây, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười.
Tiếng cười không hề che giấu ý trêu đùa, càng khiến Ninh Linh thấy tính tình hắn thật khó dò, lúc thế này, lúc thế khác, chẳng biết đường nào mà lần.
Ngay lúc nàng còn đang lột nho, giọng nói trầm thấp vang lên, cắt ngang động tác:
“Không cần lột.”
Ninh Linh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Bùi Huyễn cầm một quả thanh mai đưa đến bên môi nàng:
“Nếm thử.”
Bản năng khiến nàng muốn né tránh, nhưng bàn tay to lớn như gọng kìm của hắn đã giữ chặt lấy vai nàng, không cho nàng trốn đi.
“Còn muốn chạy đi đâu nữa?” – Giọng hắn mang theo ý cười, tâm trạng rõ ràng đang rất tốt.
Ninh Linh không còn cách nào, đành ngoan ngoãn mở môi, cúi đầu cắn một ngụm.
Quả thanh mai màu xanh mướt, vỏ bóng mịn, phảng phất mùi thơm thanh mát. Hột bên trong đã được tỉ mỉ khoét bỏ.
Lúc nàng nghiêng đầu cắn vào, môi mềm chạm nhẹ vào lòng bàn tay mang vết chai mỏng của hắn, cảm giác ấy như chạm trúng dây thần kinh nào đó khiến Bùi Huyễn trong lòng rúng động, một luồng tê ngứa lại dâng lên.