Không được! Nàng nhất định phải nghĩ cách, không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy được.
Đêm xuống, mang theo vô vàn suy nghĩ miên man, Ninh Linh chìm vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó, tâm trạng nàng ngày một chùng xuống. Nàng cố tình tránh mặt Bùi Huyễn, hết mức không để bản thân xuất hiện trước hắn.
Một hôm, lúc đang hạ bút ký duyệt, Bùi Huyễn ngẩng đầu hỏi Tử Diệp đang hầu bên cạnh:
“Nàng đâu rồi?”
Tử Diệp đáp:
“Chắc là vẫn ở trong phòng ạ.”
Liên tiếp mấy ngày không thấy mặt, Bùi Huyễn cười khẽ:
“Người làm việc trong phủ chúng ta đúng là nhàn nhã thật.”
Tử Diệp im lặng, không dám ngẩng đầu, chỉ vội đáp:
“Nô tỳ sẽ lập tức đi gọi nàng tới.”
Lúc Tử Diệp tới thông báo, Ninh Linh đang cầm quyển từ điển học chữ.
Tử Diệp nói:
“Hầu gia gọi ngươi đến hầu hạ.”
Ninh Linh thật không ngờ, Bùi Huyễn lại đích thân điểm danh gọi nàng. Xem ra giả vờ biến mất mấy hôm nay cũng chẳng lừa được hắn.
Nàng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu. Tử Diệp liếc nàng một cái, như có điều muốn nói.
Ninh Linh vừa đi được vài bước, nàng mới khẽ lên tiếng:
“Hầu gia ăn mềm, không ăn cứng. Ngươi đừng chọc giận hắn.”
Ngày thường Tử Diệp vốn ít nói, nhưng nàng là người thận trọng và rất tinh ý trong việc quan sát sắc mặt chủ tử.
Ninh Linh không nhịn được mà hỏi ngược lại:
“Hầu gia… với ta có phải là…”
Tử Diệp là người hầu hạ Bùi Huyễn lâu nhất, hẳn là hiểu rõ tính tình hắn. Nàng vốn muốn hỏi rõ xem chuyện đêm đó chỉ là vô tình hay là có dụng ý, biết đâu Tử Diệp có thể nói gì đó...
Đáng tiếc nàng còn chưa nói hết, Tử Diệp đã vội ngắt lời:
“Đừng để hầu gia phải đợi lâu.”
Ninh Linh đành im lặng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía nội thất của Bùi Huyễn.
Căn phòng bên trong được bài trí trang nhã, tuy không có gì quá khoa trương nhưng từng món đồ đều toát lên vẻ sang trọng kín đáo, đầy khí chất của người đứng đầu phủ.
Bùi Huyễn vừa trở về, trên người vẫn còn mặc quan phục – một bộ áo bào tím thêu họa tiết tiên hạc, toát ra khí thế uy nghiêm không thể xem thường.
“Còn biết quay lại hầu hạ ta à?” – Khóe môi Bùi Huyễn khẽ nhếch lên, nụ cười như có như không.
Hắn vốn thường hay cười như vậy, khiến người khác không sao đoán nổi rốt cuộc hắn đang vui, đang giận hay chỉ là... lạnh lùng nhìn người ta giãy giụa dưới tay mình.
Ninh Linh không dám tùy tiện trả lời, nàng chưa hiểu rõ tính tình hắn, càng không dám đoán bừa tâm trạng hắn lúc này.
Chỉ có thể cung kính như thường lệ, đưa lên chiếc khăn gấm sạch sẽ, bắt chước cách Tử Diệp vẫn hầu hạ trước đây.
Thế nhưng Bùi Huyễn không đưa tay nhận lấy, ánh mắt sắc lạnh đảo qua gương mặt nàng từ trên cao nhìn xuống:
“Còn không biết hầu hạ người ta thế nào sao?”
Lời nói không nặng, nhưng trong đó lại mang theo mối đe dọa rõ ràng đến mức không cần nói thêm cũng hiểu.
Ninh Linh đành phải khẽ nhón chân, định vươn tay lên lau mặt cho hắn.
Thế nhưng Bùi Huyễn lại quá cao, nàng dù cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể chạm được tới cằm hắn.
Vừa vặn có cớ để lùi lại, nàng chớp chớp mắt, ngữ khí có phần bất đắc dĩ:
“Hầu gia quá cao, nô tỳ với không tới được.”
Không ngờ Bùi Huyễn lại nghe theo lời nàng, lập tức ngồi xuống ghế dựa gỗ tử đàn khắc họa tiết cá vượt vũ môn bên cạnh, một đôi chân dài duỗi thẳng lười biếng, khiến nàng chưa kịp nói thêm đã phải ngậm lại câu định xin hắn tự mình lau mặt.