Nàng Không Được Chạy Trốn

Chương 28

Trước Sau

break
Dù sao giữ cũng chẳng để làm gì, đổi lấy bạc còn có thể dùng vào việc khác sau này.

Niệm Nhi kinh ngạc nhìn nàng, giọng đầy hào hứng:

“Thật chứ?”

Chuyện có được món trang sức ưng ý như vậy, nàng nào nỡ đem bán.

Ninh Linh mỉm cười gật đầu:

“Ta cũng không thích đeo mấy thứ này.”

Trong phủ, việc các nha hoàn lén lút trao đổi trang sức với nhau vốn là chuyện thường. Niệm Nhi cũng không nghĩ nhiều, vội hỏi:

“Vậy ngươi muốn bao nhiêu bạc?”

Ninh Linh thật ra chẳng rành giá cả trang sức, cũng không rõ đôi khuyên tai này đáng bao nhiêu. Nghĩ đến tính cách thẳng thắn, dễ chịu của Niệm Nhi, nàng tin tưởng nói:

“Ngươi cứ ra giá là được, ta đâu có nỡ hét giá cao với ngươi.”

Niệm Nhi suy nghĩ một chút rồi nói:

“Vậy... ta đưa ba lượng bạc, được chứ?”

Lần này đến lượt Ninh Linh ngẩn ra. Giờ nàng là thị nữ hầu cận của Bùi Huyễn, tính ra cũng là đại nha hoàn nhất đẳng trong phủ, mỗi tháng được lĩnh ba lượng bạc.

Nhưng Niệm Nhi chỉ là nha hoàn nhị đẳng, ba lượng bạc đối với nàng là số tiền phải dành dụm hơn hai tháng.

“Như vậy nhiều quá.” Ninh Linh lắc đầu.

Niệm Nhi chỉ cười hí hửng:

“Ta còn lời đó chứ! Phụ mẫu ta đều là người cũ trong phủ, cũng từng thấy qua đồ tốt rồi.”

Dưới ánh sáng, đôi khuyên tai trân châu ánh lên sắc ngọc dịu dàng, viên nào viên nấy tròn trịa, đều đặn như nhau.

Niệm Nhi thích mê, chẳng đợi Ninh Linh nói thêm câu nào. Nàng chạy vội về phòng lấy bạc, rồi hấp tấp quay lại đổi lấy đôi khuyên tai.

Vừa bước vào đã nhét vội bạc vào ngực áo Ninh Linh, như sợ nàng đổi ý không chịu bán nữa.


Niệm Nhi không chờ nổi liền đeo ngay đôi khuyên tai vào, rồi hí hửng chạy ra ngoài khoe với mọi người.

Ninh Linh đứng trong phòng, nhìn bóng dáng ríu rít bên ngoài của nàng, dở khóc dở cười. Sau đó, nàng cẩn thận thu dọn hai món trang sức còn lại.

Tử Diệp cũng đã nghe chuyện, nàng đứng bên ngoài, hai người cách nhau chỉ qua lớp cửa sổ gỗ, ánh mắt chạm nhau trong im lặng.

Tử Diệp nhìn nàng, ánh mắt phức tạp như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Ninh Linh thì ngơ ngác, vừa định bước ra dò hỏi thì Tử Diệp đã xoay người rời đi.

Chờ đến buổi chiều oi bức, khi Bùi Huyễn hồi phủ, Ninh Linh chỉ biết thầm thở dài một tiếng.

Mùa hè oi nồng khiến người ta bức bối, cây cối ngoài sân rậm rạp xanh tốt, ánh nắng rực lửa treo giữa trời. Thế nhưng bước vào phòng, Bùi Huyễn lại trông có vẻ mỏi mệt.

Nàng và Tử Diệp đã chia nhau chuẩn bị từ trước. Vừa thấy hắn bước vào, Ninh Linh nhanh nhẹn dâng khăn tay sạch, giúp hắn lau mặt, rửa tay cẩn thận từng chút một.

Khắp bốn góc phòng đều đặt những bồn băng sâm, hơi lạnh dịu nhẹ lan tỏa trong không khí, khiến gian phòng trở nên mát mẻ hơn đôi phần. Lo liệu xong xuôi, Ninh Linh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo có lẽ là lúc Bùi Huyễn thay thường phục, nàng cũng có thể được rảnh tay một chút.

Tử Diệp vẫn chu đáo chuẩn bị y phục, còn Ninh Linh chỉ đứng một bên phụ giúp lấy lệ.

Bùi Huyễn liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt sâu như hồ nước tối, nhíu mày.

Không khí trong phòng vừa dễ chịu được một lúc, giờ lại như bị kéo căng đến ngột ngạt.

Ninh Linh lập tức cụp mắt, chuyên tâm vào việc, cố gắng không để lộ chút sơ suất nào. Nàng sợ nhất là chỉ vì lỡ lời hay sơ ý mà khiến hắn nổi giận.

“Gọi Ninh Linh vào hầu ta thay y phục.”

Giọng hắn không lớn, nhưng ánh mắt thì rõ ràng đang khóa chặt lấy nàng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc