Bọn họ một người không thể nói chuyện, một người không thích nói chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác lại có sự ăn ý chỉ cần một ánh mắt là hiểu.
Môi mỏng hơi lạnh nhưng rất mềm mại, mùi ngải cứu nồng đậm, Lương Anh vẫn có thể ngửi thấy hương xà phòng sạch sẽ, thanh mát thuộc về Chu Hoài Lâm.
Thơm quá.
Lương Anh mím môi, nhìn về phía Chu Hoài Lâm, trong ánh mắt còn mang theo vài phần chờ mong.
Phu quân của nàng hiện giờ kỹ thuật hầu hạ nàng càng ngày càng tốt, không chỉ là ngải cứu và xoa bóp. Đến mức bây giờ, Lương Anh cũng trở nên rất thành thật với mong muốn của mình.
Nhưng thật ra Chu Hoài Lâm, khi bị ánh mắt thẳng thắn đến ngây thơ nhưng lại mang theo gợi ý của nàng nhìn vào, hơi tránh ánh mắt đi, nam nhân một tay nâng lưng nàng, tay kia thu hồi ngải cứu đã sắp cháy hết.
"Ta dọn dẹp trước đã."
Hắn vẫn là bày ra khuôn mặt đứng đắn, đại khái chỉ có phản ứng thân thể truyền đến, cùng chóp tai hơi đỏ cho thấy tâm tình cũng không bình tĩnh của hắn.
Tâm trạng của Lương Anh đột nhiên tốt lên nhiều. Ai có thể ngờ rằng, nam nhân cứng cỏi như vậy, lại dễ dàng ngượng ngùng đến thế?
Trên giường Chu Hoài Lâm rất ôn nhu, hôm nay hắn tựa hồ càng ra sức một chút, làm cho Lương Anh vốn cũng đã hóa thành một vũng nước xuân càng chống đỡ không được.
"Lương Anh."
Lúc ý loạn tình mê, Lương Anh nghe được Chu Hoài Lâm gọi nàng. Với tính cách của mình, hắn sẽ không dùng những cách gọi âu yếm để thể hiện tình cảm, nhưng Lương Anh rất thích khi hắn gọi tên mình như vậy.
Giọng nói trầm khàn, hơi thô. Khi chàng gọi nàng như vậy, khiến linh hồn nàng cũng cảm thấy run rẩy.
Lương Anh nhìn qua, hai mắt hơi hơi mở to, không tiếng động hỏi làm sao vậy.
Nàng giống như thấy trong mắt phu quân có điều muốn nói. Chưa kịp nghĩ kỹ, tay nàng đã bị chàng nắm chặt, là tư thế mười ngón đan xen.
"Không có gì." Hắn trả lời một câu như vậy, giọng nói mang theo chút u ám khó phát hiện.
***
Năm đó sau khi nàng xuất cung, là ở lại trong kinh thành.
Nàng không có người thân, không một xu dính túi, nàng cũng không có nơi nào để đi.
Nàng nhìn có vẻ ung dung tiêu sái khi đề nghị Nguỵ Diễm cho nàng xuất cung, giữ lại chút tôn nghiêm và thể diện cuối cùng. Nhưng trên thực tế, nàng không nơi nương tựa, cho dù là khi xuất cung, tòa nhà nàng ở cũng là của Nguỵ Diễm, người hầu hạ nàng cũng là do Nguỵ Diễm tìm tới.
Có đôi khi nàng sẽ nghĩ, xuất cung như vậy thì có ý nghĩa gì đâu? Nhưng lại không thể không nhận bố thí của nam nhân kia.
Không như vẻ ngoài bình thản, thực ra lúc đó Lương Anh thức trắng đêm vì phẫn nộ, sẽ thấy đồ ăn liền muốn nôn mửa, sẽ liên tục nguyền rủa đôi nam nữ đó cả đời không hạnh phúc.
Hận thù, tự thương hại, linh hồn nàng dường như lúc nào cũng lang thang nơi địa ngục sâu thẳm nhất.
Nhưng vì chút tự tôn đáng thương kia, cho dù vào ban đêm có bị giày vò trằn trọc thế nào, nàng vẫn sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra khi mặt trời mọc.
Mãi cho đến ngày đại điển phong hậu của Tiết Ngưng.
Thật là huy hoàng, huy hoàng đến mức không chỉ lúc đó, dù đã nhiều năm trôi qua, khi nhắc lại, mọi người vẫn cảm thán cảnh tượng trang trọng ấy.
Từ đó, vị hoàng đế Đại Ngụy này thích tân Hoàng hậu bao nhiêu, mọi người đều biết.
Về phần vị yêu phi từng bị bá quan buộc tội kia? Người dễ quên làm sao nhớ được?
Lương Anh khi đó thật sự cảm thấy mình sẽ điên mất, một bên cảm thấy không có ý nghĩa, một bên lại không cam lòng, nàng gần như không thể giả vờ bình tĩnh nữa, vô số lần nàng đã nghĩ, dứt khoát đồng quy vu tận là tốt rồi.
Cũng may Chu Hoài Lâm xuất hiện, hắn mang theo sính lễ tới cửa cầu hôn.
Lương Anh không có tinh lực suy nghĩ, nam nhân mình chưa quen biết này vì sao lại muốn cưới nàng, cũng không có tinh lực đi để ý, hắn thoạt nhìn đáng sợ như vậy, khó có thể tiếp cận cũng không phải là người tốt.
Câu đầu tiên nàng hỏi là: "Ngươi là người kinh thành sao?" Câu này được nàng viết trên giấy, đưa cho Chu Hoài Lâm xem.
"Không phải."
"Đó là nơi nào?"
"Tuấn Châu."
Nam nhân có một câu liền đáp một câu, tuyệt không nhiều lời, tuy rằng sau đó hắn nói cho Lương Anh, mình lúc ấy là quá khẩn trương, nhưng thật ra Lương Anh căn bản sẽ không để ý đến chuyện nam nhân này ít nói, thậm chí cũng không nhớ rõ chi tiết ngày đó.