"Có phải sẽ trở về không?" Nàng lúc đó chỉ tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, hiện tại chỉ là ở kinh thành có việc cần xử lý, rất nhanh sẽ phải trở về." Đây đại khái là câu dài nhất mà Chu Hoài Lâm nói.
Trong lòng Lương Anh, trong phút chốc như là sáng ngời lên. Trên tay nàng cầm bút lông, đôi mắt trầm lặng mang theo ánh sáng mơ hồ khó có được, suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra: "Tuấn Châu ở đâu?"
Thật ra ở đâu cũng không quan trọng, Chu Hoài Lâm miêu tả một lúc, Lương Anh chỉ nắm được một điểm.
Nơi đó cách kinh thành rất xa.
Nàng đã chạy trốn, bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, trở thành vị hôn thê của Chu Hoài Lâm, như chạy trốn mà rời khỏi kinh thành.
Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy, Lương Anh vuốt ve gương mặt nam nhân phía trên, năm năm trước, chẳng qua là nàng chân chính rời khỏi Nguỵ Diễm, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Nguỵ Diễm, Lương Anh liền hiểu ra, hiện tại, nàng đã hoàn toàn thoát khỏi mọi thứ liên quan đến Nguỵ Diễm.
Hôm sau, Lương Anh dậy thật sớm.
Hôm nay là ngày hẹn gặp Văn Kỷ.
Ngụy Văn Kỷ là hài tử của nàng và Nguỵ Diễm, cũng là hài tử duy nhất của Nguỵ Diễm, sau khi Lương Anh xuất cung, cũng là con trai độc nhất của Nguỵ Diễm, được ghi danh dưới Trung Cung, và năm nay vừa được sắc phong làm Thái tử.
Thời điểm còn ở cùng một chỗ với Nguỵ Diễm, nàng cho rằng là bởi vì trong lòng hắn ta chỉ có mình, cho nên hậu cung mới chỉ có mình nàng có một hài tử như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, ý nghĩ này thật sự là do nàng tự cho là đúng và buồn cười đến mức nào. Hoàng đế không thể không có hậu duệ, nhưng tình hình lúc bấy giờ, bất cứ nhà nào có một đứa con hoàng đế cũng sẽ phá vỡ sự cân bằng.
Chỉ có nàng là tấm bia đỡ đạn không có bất kỳ bối cảnh gia đình nào, đó mới là lựa chọn an toàn nhất, cũng là hợp lý nhất.
Vì thế, người mê hoặc quân vương là nàng, kẻ ghen tuông cũng là nàng.
Nhưng thật ra không ai trách vị đế vương "chung tình" kia.
Rất nhiều chuyện, khi còn trong cuộc không thể nhìn thấy rõ, nhưng khi đã thoát ra thì mọi thứ đều sáng tỏ.
Lương Anh bưng chén trả lên, không để cho mình suy nghĩ tiếp.
Bọn họ hiện tại đang ở tòa nhà của Chu gia ở kinh thành, tòa nhà ngày thường sẽ có hạ nhân ở lại quét dọn, vẫn luôn sạch sẽ gọn gàng. Cho nên lúc này cũng chỉ thấy hạ nhân quét dọn tuyết trước đình.
Đến trưa, có người hầu đến bẩm báo rằng kiệu của Thái tử đã qua cửa Đông Vũ, nghĩa là không xa nữa sẽ đến nhà, Lương Anh liền dẫn theo người hầu ra ngoài đón tiếp.
Nàng tuy là mẹ đẻ của Thái tử, nhưng hiện tại vô luận là tình cảnh hay thân phận đều không thể để nàng tự cho mình là mẹ đẻ của hắn ta, lễ tiết nên có vẫn không thể thiếu.
Không bao lâu, kiệu của Ngụy Văn Kỷ liền xuất hiện cách đó không xa.
Lương Anh ra hiệu ý bảo hạ nhân buông tay đỡ mình ra, thấy cỗ kiệu kia chậm rãi tới gần.
Thái tử cũng không mang theo quá nhiều tùy tùng, kiệu so với thân phận Thái tử cũng có vẻ bình thường hơn nhiều.
Lương Anh từ xa nhìn thấy kiệu dừng lại, một thiếu niên bước ra từ bên trong.
Thiếu niên mười tuổi vốn dĩ không cần ăn diện cũng đã đầy sức sống, tươi tắn, mà Văn Kỷ rõ ràng là đã ăn diện một phen, một thân quý khí bức người khi đi xuống, ngược lại không hợp với cỗ kiệu tầm thường kia.
Hoàng đế vô cùng sủng ái Thái tử, đây là chuyện dân gian cũng có tin đồn. Ngụy Văn Kỷ vừa mới được sắc phong làm Thái tử, Nguỵ Diễm liền sai người phỏng chế long bào của mình đặt làm bộ triều phục tương tự cho Thái tử.
Từ màu sắc, hình thức đến chất liệu, công nghệ đều được làm theo tiêu chuẩn gần như giống nhau.
Mà nay Ngụy Văn Kỷ đang mặc bộ xiêm y này, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng khí chất bất phàm, dưới bộ y phục màu vàng rực rỡ càng thêm quý phái.
Lương Anh ánh mắt cũng không chớp, đánh giá hắn.
Văn Kỷ thoạt nhìn đã lớn lên rất nhiều, tiểu hài tử ở cái tuổi này vốn dĩ lớn lên nhanh, chính nàng một năm không gặp, cảm thấy diện mạo của thiếu niên đã thay đổi không ít.
Đứa nhỏ sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt có thần, khi giơ tay nhấc chân đều là lộ rõ quý khí và sự tự tin thong dong.
Cậu thoạt nhìn sống rất tốt, Lương Anh cũng hơi yên tâm, nhưng khi ý nghĩ này nảy ra, nàng lại không khỏi cười khổ, dù không yên tâm thì sao chứ? Đó đã không phải việc mà nàng có thể can thiệp nữa.