Về nhà... Lương Anh gật đầu ở trong lòng hắn, nàng thực sự muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
***
Khi Lưu Phúc trở lại ngự thư phòng, Hoàng đế vốn nên ở trong cung điện Hoàng hậu, quả nhiên đang ở chỗ này, hắn ta khom lưng, báo cáo rằng đã đưa Thần phi nương nương rời đi.
Là một trong số ít những người lâu năm trong cung, hắn ta vẫn xưng hô theo phong hào của Lương Anh trước khi xuất cung, không biết có phải do không để ý không, Nguỵ Diễm cũng chưa sửa lời.
"Không đưa nàng ấy trở về sao?"
Nam nhân vừa xem xong tấu chương trong tay, vừa cầm bút phê tấu,ừa hỏi, giọng điệu thản nhiên như hỏi chuyện bình thường.
Lưu Phúc liền vội vàng nói là Thần phi nương nương ngồi xe ngựa của mình rời đi. Chỉ là lúc nói, hắn ta cũng nhớ tới người tới đón Lương Anh, trong gọng nói không tự giác mang theo sự do dự.
Cho dù cũng không rõ ràng, nhưng mí mắt của nam nhân cũng hướng bên này nâng lên: "Còn có chuyện gì nữa sao?"
Lưu Phúc căng thẳng, trước mặt Hoàng thượng, hắn ta không dám giấu diếm: "Chu Thứ Sử đã tới đón người."
Hắn ta nói năng cẩn thận, cũng không dám nhìn vẻ mặt của người trên. Ngoài ý muốn chính là Nguỵ Diễm rất bình tĩnh ồ một tiếng, giống như đang nói "Chỉ có chút chuyện này?"
"Không có gì khác?"
"Hết rồi ạ."
Ánh mắt nam nhân tiếp tục nhìn về phía tấu chương trên tay: "Vậy lui ra đi."
Lưu Phúc đáp một tiếng, nhẹ giọng lui ra, trước khi đóng cửa ngự thư phòng, hắn ta nhìn thoáng qua người đang phê duyệt tấu chương trước án, suy đoán nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hoàng thượng hôm nay lại muốn ở trong ngự thư phòng cả đêm.
Nguỵ Diễm cần chính, triều đình từ trên xuống dưới đều rõ như ban ngày.
Hắn ta thật ra có chút không hiểu Hoàng thượng, nếu nói hắn ta không thèm để ý Lương Anh, mọi việc lớn nhỏ của Lương Anh Hoàng thượng đều biết, hàng năm gửi thầy thuốc và dược liệu liên tục, thưởng ban không ngừng.
Nghiễm nhiên là bộ dáng như nhà mẹ đẻ Lương Anh để cho nàng dựa vào.
Nếu nói để ý, phản ứng lạnh nhạt này lại không giống. Hơn nữa, nếu thực sự còn tình cảm, nam nhân nào có thể chịu đựng người mình yêu bị nam nhân khác chiếm hữu?
Hoàng thượng đối với Chu Thứ Sử vẫn luôn đề bạt trọng dụng, thậm chí người có quan hệ họ hàng với Chu gia đều sẽ có vài phần kính trọng.
Sự đãi ngộ như vậy, không giống như có lòng ghen tị.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể giải thích rằng Hoàng thượng đối với Lương Anh mang lòng áy náy, muốn tận lực bù đắp.
Lưu Phúc chắp tay nhìn bông tuyết bay tán loạn đầy trời, hắn ta đi theo Hoàng thượng cũng một thời gian dài, trong cung này đại khái cũng chỉ có hắn ta còn nhớ rõ hai người Hoàng thượng và Lương Anh, lúc trước đã từng sinh tử có nhau thâm cung này như thế nào.
Kết quả là, quả thật chỉ là... diễn kịch sao?
***
Đêm xuống, Lương Anh lười biếng dựa vào lòng Chu Hoài Lâm, nhìn hắn dùng ngải cứu xông cho đôi chân đau nhức của mình.
Nam nhân rất là chuyên chú, đặt ngải cứu ở phía trên khớp xương đau đớn của Lương Anh, di chuyển qua lại nhịp nhàng.
Người ta nói "dưới đèn ngắm mỹ nhân", nàng càng nhìn càng thấy Chu Hoài Lâm rất đẹp, chàng có vẻ đẹp không chán mắt, nhưng người bình thường, ít ai dám nhìn hắn lâu.
Lương Anh kéo kéo ống tay áo của Chu Hoài Lâm, đợi đối phương nhìn về phía mình mới hỏi: "Muốn nghỉ ngơi một lát hay không?"
Lời này, là dùng ngôn ngữ ký hiệu để diễn tả.
Biểu tình của nam nhân khi nhìn thấy động tác khoa tay múa chân của nàng trở nên dịu dàng hơn một chút: "Không mệt."
Vì thế Lương Anh thu hồi tay lại, Chu Hoài Lâm cũng sẽ không hỏi nàng ngải cứu có nóng không? Lực xoa bóp thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Hắn dường như biết tính cách chịu đựng của Lương Anh, từ đầu đã tự quan sát phản ứng của nàng.
Đến bây giờ, ngải cứu nên đặt ở vị trí nào, xoa bóp với lực ra sao, chàng đều thuộc lòng.
Lương Anh chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái khi ở bên chàng.
Rõ ràng là người thoạt nhìn sẽ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi nhưng lại cẩn thận như vậy. Khóe miệng Lương Anh chậm rãi cong lên.
Nàng lại kéo kéo ống tay áo Chu Hoài Lâm, khi đối phương lần nữa nhìn lại, nàng nhấc người lên, chạm nhẹ vào môi hắn.
Thật ra khi nàng làm động tác nhấc người lên, Chu Hoài Lâm đã cúi người, làm cho động tác chủ động hôn môi của nàng trở nên rất suôn sẻ.