"Phụ hoàng, bài tập hôm nay con đã làm xong, con muốn đi thăm mẫu thân." Ngụy Văn Kỷ lại nói.
Yên tĩnh một hồi lâu sau, hắn ta mới nghe phụ hoàng mình nhẹ nhàng đáp một tiếng được.
***
Lâm Phúc phát hiện hôm nay Nguỵ Diễm có chút không thích hợp.
Theo lý, mỗi lần gặp Thái tử xong, tâm trạng Hoàng thượng đều rất vui vẻ. Nhưng hôm nay, hắn ta lại hiếm khi trông có vẻ đang bận tâm gì đó, im lặng không nói.
Trước mặt hoàng đế vẫn là những bản tấu chương về Thái tử, từng quyển từng quyển, Lâm Phúc nhìn hắn ta thu lại hết rồi đặt xuống dưới cùng.
Đó chính là không truy cứu nữa.
Khi cất xong tấu chương, không ngờ hoàng đế đột nhiên nói: "Nó giống ta."
Lâm Phúc tất nhiên là không ngừng ở một bên phụ họa: "Thái tử điện hạ và Hoàng thượng, giống như được đúc từ một khuôn ra vậy."
Nhưng Nguỵ Diễm giống như không nghe thấy hắn ta nói gì, chỉ vuốt ve tay nắm ghế, ánh mắt không biết đang nhìn về hướng nào.
"Tính tình lại giống nàng hơn."
Nàng này là ai, Lâm Phúc hiểu rõ nhưng không dám đáp lại.
***
Hôm nay Chu Hoài Lâm dậy sớm, Lương Anh cũng đi theo.
Hôm nay đã hẹn với Thanh Chi đến, nàng cần chuẩn bị trước một số thứ.
"Thái tử điện hạ hôm nay chưa nói sẽ đến sao?"
Giọng Hoài Lâm vang lên trên đầu, Lương Anh đang thắt đai lưng cho hắn, nghe vậy lắc đầu.
"Ta có lẽ sẽ ở lại thêm vài ngày nữa." Nam nhân như đang an ủi nàng.
Nhưng Lương Anh lại đột nhiên ngẩng đầu, khoa tay múa chân hỏi hắn: "Công việc không thuận lợi sao?"
Chu Hoài Lâm lắc đầu trấn an: "Không có việc gì." Hắn theo lệ thường từ biệt cùng Lương Anh, rồi cầm mũ quan bên cạnh rời đi.
Lương Anh là ngay khi hắn đi ra ngoài không bao lâu liền phát hiện người này cư nhiên quên mang theo thẻ bài, nhanh chóng cầm lấy rồi đuổi theo đi ra ngoài.
Chu Hoài Lâm vẫn chưa đi xa, là thị nữ bên cạnh Lương Anh mở miệng gọi: "Đại nhân!"
Nam nhân vừa nghe thấy tiếng động, liền lập tức dừng lại xoay người, lúc Lương Anh tới gần, còn có thể nhìn thấy hắn vừa bước lên nghênh đón, vừa lên tiếng: "Chậm một chút."
Vừa đến gần, Lương Anh liền bị hắn cầm cánh tay.
"Có chuyện gì vậy?"
Nàng đưa thẻ bài trong tay ra, lúc này nam nhân mới nhận ra: "Là ta sơ sót."
Chu Hoài Lâm nhận lấy rồi buộc vào thắt lưng bên hông, Lương Anh chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Hoài Lâm rất ít khi sơ ý như vậy, lại liên tưởng đến thần sắc của hắn lúc sáng sớm, nàng đoán là nam nhân này hẳn là có tâm sự gì đó.
Ánh mắt Lương Anh lướt qua một bên, thấy gia nhân mà Chu Hoài Lâm chuẩn bị mang theo ra ngoài vẫn đang đứng đợi không xa, tay cầm hộp không biết chứa thứ gì.
Đợi Chu Hoài Lâm thắt chặt thắt lưng, ngẩng đầu nhìn qua, liền chú ý tới tầm mắt Lương Anh.
Hiếm thấy, Lương Anh thấy được sự quẫn bách chợt lóe qua ở trong ánh mắt của hắn, hoặc là nói cảm xúc tương tự như xấu hổ.
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng vỗ ba cái trên cánh tay của Chu Hoài Lâm, cái đầu tiên có một chút dừng lại, hai cái sau liền mạch.
Ám hiệu chỉ thuộc về bọn họ, đây là đang gọi tên hắn.
Chu Hoài Lâm nhanh chóng đáp ứng: "Có ta ở đây."
Nàng lại lắc tay, Chu Hoài Lâm hiểu ý, cúi người xuống.
Lương Anh thay hắn sửa sang lại mũ quan vốn không có gì sai vị trí, mới khoa tay múa chân với hắn: "Trên đường cẩn thận."
Nam nhân khom lưng cũng không đứng dậy ngay mà là tiếp tục nhìn thẳng vào ánh mắt Lương Anh, vẻn vẹn đối diện trong chốc lát, hắn bại trận, đưa tay ôm Lương Anh vào trong ngực.
"Thật xin lỗi." Nam nhân thở dài một tiếng: "Trước đó vài ngày, sự vụ của Tuấn Châu vẫn bị kéo dài, có người nhắc nhở ta, hẳn là nên hiếu kính Thừa tướng đại nhân một chút."
Hắn vốn không muốn làm điều này.
Nhưng...
"Lương Anh, ta muốn nhanh chóng đưa nàng về nhà."
Trái tim Lương Anh đau nhói một cách nhanh chóng, nàng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Chu Hoài Lâm, hóa ra người này, cũng biết bất an.
Đồ ngốc!
Nàng ôm lại nam nhân, vỗ nhẹ lưng hắn.
Nàng không cần nói thêm gì nữa, nàng biết, Chu Hoài Lâm sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.
Chu phủ nằm ở vị trí hơi hẻo lánh, khi Ngụy Văn Kỷ đến, cửa cũng chỉ có một lão người hầu đang quét tuyết.
Hạ nhân đi qua đưa thẻ bài báo danh thân phận chủ tử, đối phương xem xong vội vã muốn đi vào thông báo, nhưng bị Ngụy Văn Kỷ ngăn cản.
Cậu không phái người đến báo trước, chính là sợ mẫu thân sẽ tới ngoài cửa nghênh đón.