Năm Thứ Năm Sau Khi Rời Cung

Chương 27

Trước Sau

break

Hắn ta đã từng là một cây gai trong lòng mình, về sau dù sao cũng không đau nữa, cuối cùng cũng hoàn toàn được nhổ ra.

Trong ngự thư phòng.

Lâm Phúc sau khi được tiểu thái giám thông báo, đi tới trước mặt Nguỵ Diễm nhỏ giọng mở miệng: "Hoàng thượng, Thái tử điện hạ tới."

Nam nhân vốn đang nhíu mày vì nội dung của tấu chương, nghe thấy câu này liền lập tức dãn ra.

Lâm Phúc cũng mang theo nụ cười trên mặt, thức thời lui sang một bên.

Làm người bên cạnh Nguỵ Diễm, Lâm Phúc biết rõ nhất sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Thái tử điện hạ, thậm chí còn vượt xa những lời đồn đại trong dân gian.

Có thể làm cho hắn ta lộ ra nụ cười thư thái như vậy, không chút lưu luyến bỏ qua tấu chương, chỉ có một mình Thái tử mà thôi, điều này ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không làm được.

Quả nhiên, ánh mắt của Hoàng thượng từ khi Thái tử bước vào đã luôn dõi theo cậu.

Đó là ánh mắt mang theo sự thưởng thức, quan tâm, giờ khắc này Nguỵ Diễm vừa là cha nghiêm, cũng giống mẹ hiền.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Thái tử đứng cách đó không xa chắp tay hành lễ.

"Miễn lễ, ban thưởng chỗ ngồi cho Thái tử." Nguỵ Diễm đặt tấu chương qua một bên, tiếp tục hỏi: "Dùng cơm chưa?"

Cung nhân đem ghế dựa đặt ở phía sau Ngụy Văn Kỷ, Ngụy Văn Kỷ ngồi xuống mới trả lời: "Đã dùng rồi ạ."

"Người bên Đông cung nói con gần đây ăn ít hơn nhiều, là thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"

 

Cuộc sống hàng ngày của Đông cung đều sẽ có người báo cáo với Nguỵ Diễm, Ngụy Văn Kỷ ăn không ngon miệng là ngày hôm sau hắn ta liền an bài ngự y đến khám, ngự y cũng báo cáo không có gì đáng ngại, nhưng lúc này gặp con, hắn ta vẫn phải hỏi một câu.

Ngụy Văn Kỷ không biết đang suy nghĩ gì, ngẩn người rồi mới lắc đầu: "Không có."

Cậu vẫn luôn hỏi gì đáp nấy, tuy không quá thân mật nhưng cũng không có gì sai trái.

Đương nhiên, Nguỵ Diễm càng không có ý trách mắng sai lầm của cậu, ngược lại là tiếp tục ôn hòa dặn dò: "Con đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày vẫn phải ăn uống đầy đủ."

Ngụy Văn Kỷ đáp một tiếng vâng, Nguỵ Diễm lại chuyển sang hỏi về việc học của cậu, nói chuyện một hồi lâu, hoàng đế mới cuối cùng rút ra một quyển tấu chương.

"Hôm nay triều lên, Ngự Sử Đài dâng mấy bản tấu, nói con lười biếng với đạo hiếu, thất lễ với Hoàng hậu." Nguỵ Diễm mở một quyển, đọc vài câu: "Trăm thiện hiếu làm đầu, Thái tử là trữ quân, càng nên làm gương cho thiên hạ."

Mặc dù là đang đọc bản tấu dâng tội cậu, nhưng giọng nói ôn hòa của Nguỵ Diễm cũng không có ý trách cứ.

Ngụy Văn Kỷ không đáp lại, tay trong tay áo lại nắm thật chặt.

Nguỵ Diễm cũng chỉ đọc hai câu, liền ngừng lại. Hắn ta ngước mắt nhìn thoáng qua Văn Kỷ đang trầm mặc, sau khi làm thủ thế khoát tay, Lâm Phúc hiểu ý mà đưa tất cả người hầu trong thư phòng ra ngoài, chỉ để lại hai phụ tử.

"Văn Kỷ." Nguỵ Diễm đứng dậy chậm rãi đi về phía cậu, không có người ngoài, khuôn mặt của hắn ta càng nhu hòa và thư thái: "Ta không nói nhất thiết con phải thân cận với Hoàng hậu, nhưng tiếng tăm thiên hạ, con không thể hoàn toàn bỏ qua. Làm vua, thích hay ghét, không cần phải thể hiện ra ngoài."

Đến gần, Nguỵ Diễm vỗ vỗ vai con trai: "Có đôi khi, con có thể suy nghĩ theo một hướng khác..."

Hắn ta còn chưa nói xong, Ngụy Văn Kỷ đột nhiên đứng dậy.

Nguỵ Diễm vừa rồi đã đi tới bên cạnh, hiện giờ hai người đứng song song, xiêm y tương tự, mặt mày tương tự, nhưng lại có điều gì đó khác biệt.

Hắn ta liếc mắt nhìn về phía thiếu niên còn chưa cao bằng vai mình này.

"Đó là suy nghĩ của phụ hoàng." Ngụy Văn Kỷ nhìn về phía trước: "Con là Thái tử, hoàng đế tương lai."

Các triều đại trước, không có trữ quân nào dám nói như vậy trước mặt phụ hoàng của mình, nhưng cậu lại không chút kiêng kỵ mà nói ra.

Nguỵ Diễm cũng không tức giận, ngược lại trong mắt càng thêm phần tán thưởng, lắng nghe cậu tiếp tục nói.

“Con không giống phụ hoàng, con hận bà ta, tại sao phải giả vờ thích bà ta?" Cậu nói như lẽ đương nhiên.

Tuổi trẻ khinh cuồng, lại yêu ghét rõ ràng. Nguỵ Diễm thu hồi ánh mắt, lại nghe Thái tử hạ giọng, lại nói một câu.

"Con không thể thích bà ta, dù chỉ giả vờ, mẫu thân sẽ đau lòng."

Giọng nói còn mang vài phần non nớt, khi nói đến hai chữ "mẫu thân", Nguỵ Diễm dường như có khoảnh khắc ngẩn ngơ.

 

break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương