Lương Anh biết, bà ấy hoàn toàn vì mình mà suy nghĩ.
Nói đến Chu mẫu, trước khi các nàng lần đầu tiên gặp mặt, Lương Anh vốn còn cảm thấy khẩn trương, dù sao mình làm con dâu tương lai, ở quý phủ người ta hơn nửa năm cũng không chính thức gặp mặt, vẫn đóng cửa không ra ngoài.
Nói thế nào cũng là thất lễ.
Ngày ấy nàng cố ý thoa phấn son, muốn khuôn mặt tái nhợt vì suy sụp lâu ngày có chút huyết sắc, còn chọn bộ y phục tươi tắn hơn.
Sau đó cứ như vậy mang tâm tình thấp thỏm, bị Chu Hoài Lâm nắm tay, lần đầu tiên gặp được mẫu thân của hắn.
Chu mẫu thoạt nhìn trẻ hơn một chút so với tưởng tượng của nàng, nhưng khí chất đoan trang, mặt mày nghiêm khắc, ngồi ở chỗ đó cũng đã làm cho người ta cảm thấy áp lực vô hình.
Lương Anh sau khi đối diện cùng Chu mẫu, theo bản năng liền cúi đầu. Một khắc kia, nàng thật ra đã bắt đầu hối hận, hối hận vì đã đáp ứng Chu Hoài Lâm cầu hôn, dù sao thấy thế nào bọn họ đều không xứng, không có gia tộc nào sẽ tiếp nhận con dâu như nàng cả.
Cũng hối hận vì đã bước ra khỏi viện, có lẽ nàng nên tiếp tục ở trong phòng, tiếp tục trốn tránh…
Ngay tại thời điểm Lương Anh đang miên man suy nghĩ như vậy, nàng bị một đôi tay nắm chặt.
Đó là một đôi tay không còn trẻ lắm, mang theo sự mềm mại của phái nữ, lại mạnh mẽ một cách khó hiểu.
Lương Anh không cảm nhận được bất kỳ địch ý nào, nàng chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy được ánh mắt phiếm hồng ướt át của Chu mẫu.
"Đây là Anh Anh đúng không?" Nữ nhân dùng cách gọi mà chưa ai từng dùng, giọng nói đầy yêu thương như đang an ủi nàng: "Ngoan lắm, không sao rồi."
Những giọt nước mắt chứa đầy nỗi xót xa, khiến người ta cảm thấy như bà ấy đang nhìn đứa nữ nhi ruột thịt của mình bị ủy khuất.
Lòng Lương Anh bỗng nhiên đau xót, cảm giác ủy khuất trào dâng không ngờ.
Sau đó Chu mẫu nói ngày đó mình rõ ràng ăn mặc ngăn nắp, phấn son hồng hào, nhưng đôi mắt chết lặng không có ánh sáng kia của nàng khiến bà ấy chỉ có một suy nghĩ, đó là đứa trẻ này chắc chắn đã chịu nhiều khổ cực.
Thế cho nên bà ấy đã không ngừng rơi nước mắt.
Ước chừng là nhìn ra Lương Anh chân tay luống cuống, Chu Hoài Lâm ở một bên giải thích cho Lương Anh: "Mẫu thân ta chính là như vậy, rất dễ dàng rơi lệ."
Tinh tế và nhạy cảm, hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của bà ấy. Lương Anh hình như biết Chu Hoài Lâm giống ai rồi.
Nàng lắc đầu, người thân mà nàng từng khao khát, bất luận nàng lấy lòng như thế nào cũng không thể nhận được sự công nhận, lại thất được tất cả trên người nữ nhân mà nàng gặp lần đầu này.
Bà ấy nói với nàng rằng không sao, nói sau này chúng ta chính là người một nhà.
Hai chữ gia đình không ngừng vang lên trong tâm trí Lương Anh. Đôi tay nắm lấy tay nàng, ánh mắt dịu dàng, đều mang đến sự ấm áp.
Nàng trốn ở thế giới hắc ám của mình quá lâu, bây giờ giống như là nhận được lời mời gọi dịu dàng, quay đầu lại, nhìn thấy ánh sáng từ nhà bọn họ.
Chu mẫu nói là người một nhà, liền thật xem nàng như người một nhà để đối đãi, đối mặt đại phu do hoàng đế đưa tới, bà ấy cũng chỉ nghĩ đến việc có thể chữa khỏi bệnh cho Lương Anh hay không.
Chỉ là Lương Anh có cố kỵ của riêng nàng.
"Con sợ người ta đàm tiếu."
Thân phận của nàng vốn mẫn cảm, lúc thành thân với Chu Hoài Lâm, Nguỵ Diễm đưa tới rất nhiều vàng bạc châu báu, khế đất. Ở trong mắt người bên ngoài, nghiễm nhiên là dáng vẻ muốn làm nhà mẹ đẻ, làm chỗ dựa cho nàng nhưng Lương Anh chỉ cảm thấy khó xử.
Nhưng Chu mẫu nghe nàng nói như vậy, ngược lại còn trừng mắt nhìn nàng một cái: "Đứa nhỏ ngốc, con mặc kệ người khác nói như thế nào đi. Cái gì có thể có quan trọng hơn thân thể của mình? Chúng ta đều ngóng trông con có thể khỏe mạnh, con và Hoài Lâm còn con đường dài sau này mà."
Lương Anh vì thế mới chấp nhận tất cả những gì Nguỵ Diễm mang đến.
Những thứ Nguỵ Diễm ban thưởng, nàng đều để nguyên như cũ. Những đại phu mà Nguỵ Diễm tìm tới, nàng đều phối hợp xem bệnh. Thậm chí những ma ma Nguỵ Diễm phái tới, nghe nói là sợ nàng ở nhà mới chịu ủy khuất, đến làm chỗ dựa cho nàng, nàng cũng giữ lại, giữ lại cho đến khi Nguỵ Diễm triệu các nàng trở về.
Cũng không có lý do không triệu hồi cả, nàng chưa từng chịu bất kỳ ủy khuất nào ở Chu gia, Nguỵ Diễm hẳn là cũng biết.