"Làm hoàng đế như vậy còn có ý nghĩa gì chứ." Tiết Mẫn lầm bầm một câu, lập tức nghe được tiếng cảnh cáo của Tiết Ngưng.
"Tiết Mẫn!"
Tiết Mẫn khoát khoát tay: "Được rồi được rồi, ta biết rồi, thận trọng đúng không? Tuyết lạnh thế này có gì đẹp, chúng ta đến mai viên dạo một chút đi."
Nàng ta cũng không muốn vừa đi ra ngoài lại bị lôi trở vào, nên nhanh chóng đổi chủ đề.
Tiết Ngưng cũng lười vạch trần nàng ta, cùng nàng ta đi tới mai viên, nhưng không ngờ lại gặp Thái tử ở đó.
Hai bên gặp nhau đột ngột tại khúc quanh, gặp mặt rồi thì không thể tránh, lối đi trong hoa viên hẹp, một bên không nhường đường thì bên kia khó mà qua, nên tất cả đều dừng lại.
Trong nháy mắt giật mình, trên mặt Tiết Ngưng đã mang theo nụ cười: "Thái tử cũng đến thưởng mai sao?"
Thiếu niên có ngũ quan giống phụ thân vài phần, tuổi nhỏ đã có phong thái tuấn tú, nhưng sắc mặt lúc này của cậu lạnh như băng, không chỉ không hành lễ khi gặp mặt, mà nghe câu hỏi của Hoàng hậu cũng chỉ lạnh lùng đáp: "Chỉ là đi ngang qua."
Tiết Ngưng nhìn lướt qua hạ nhân phía sau cậu, từng người lần lượt mang theo lò sưởi, trà cụ, giấy bút và nghiên mực, nhìn thế nào cũng không phải "chỉ là đi ngang qua", nghĩ đến việc có lẽ cậu nhìn thấy nàng ta cho nên mới tạm thời thay đổi chủ ý.
Ý niệm này khiến nụ cười của Tiết Ngưng cứng ngắc, ánh mắt cũng trầm xuống vài phần: "Nếu Thái tử điện hạ cảm thấy bổn cung quấy nhiễu hứng thú của ngươi, bổn cung..."
"Tiểu Lý Tử." Ngụy Văn Kỷ đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời của nàng ta.
Một tiểu thái giám phía sau cũng nhanh chóng lên tiếng trả lời: "Thái tử điện hạ."
"Hồi cung."
Tiểu thái giám nuốt một ngụm nước miếng, tình thế tuy rằng làm cho người ta khó xử, nhưng hắn ta vẫn phân rõ ai là chủ tử của hắn ta, vì thế quay đầu hướng người phía sau ra hiệu, mọi người lập tức nhường đường.
Ngụy Văn Kỷ cũng không hề liếc mắt nhìn Hoàng hậu bên này một cái, xoay người trực tiếp rời đi, ngay cả bóng lưng cũng toát lên vẻ lạnh lùng và chán ghét, những người hầu đi theo cậu cũng nhanh chóng bám sát.
Hoàng hậu bị bỏ lại tại chỗ cắn môi, nàng không nói gì, nhưng Tiết Mẫn bên cạnh không thể kiềm chế nổi: "Tỷ, Thái tử sao có thể đối xử với tỷ như vậy? Tỷ dù sao cũng là mẹ kế của hắn!"
Tiết Mẫn chưa từng gặp qua Thái tử, Tiết Ngưng lại càng không nói nhiều về những chuyện này, cho nên hôm nay là lần đầu tiên nàng ta thấy thái độ của Thái tử đối với tỷ tỷ của mình như vậy.
Nhất thời càng nghĩ càng giận: "Dù sao cũng không phải con ruột, nuôi mãi cũng không thân. Tỷ à, tỷ nên có một đứa con ruột của mình mới được."
"Được rồi." Tiết Ngưng tâm phiền ý loạn ngắt lời nàng ta, lúc này cũng không có tâm tình đi dạo vườn nữa, xoay người đi vào trong cung.
Nhưng Tiết Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo bên cạnh lải nhải: "Tỷ, tỷ phải suy nghĩ nhiều một chút, Hoàng thượng hiện tại sủng ái tỷ, tín nhiệm Tiết gia. Nhưng giang sơn này, tương lai là của Thái tử, nếu là…"
"Tiết Mẫn!" Hoàng hậu dừng lại, bình tĩnh liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Tiết Mẫn bị Tiết Ngưng trừng đến mức sợ hãi, lúc này mới không cam lòng ngừng lại. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất bình, cái gì chứ? Nàng ta nói rõ ràng là từng câu đều có lý! Nói với tỷ tỷ căn bản là vô dụng, khi trở về nàng ta phải nói chuyện này với phụ thân mới được.
***
Chuyện Nguỵ Diễm tìm đại phu cho Lương Anh, sau khi Chu Hoài Lâm hồi phủ liền biết được.
Lúc hắn hồi phủ thì Lương Anh còn đang làm điểm tâm, không có cách nào sử dụng ngôn ngữ ký hiệu, cho nên đã để cho hạ nhân nói với hắn.
Chu Hoài Lâm cái gì cũng không nói, chỉ phủi đi bột mì trên chóp mũi Lương Anh: "Ta tới giúp nàng."
Lương Anh biết hắn sợ mình quá mệt mỏi, gật đầu đáp ứng.
Hai người đều không hề nhắc tới Nguỵ Diễm, ai cũng không để hắn ta ở trong lòng.
Thật ra từ lúc còn ở Chu gia, Nguỵ Diễm đã không ngừng tìm đại phu xem bệnh cho nàng. Ngay từ đầu, Lương Anh chỉ muốn cho bọn họ cút đi, cũng không để cho bọn họ cận thân bắt mạch, chớ nói chi là phối hợp trị liệu.
Cuối cùng vẫn là Chu mẫu khuyên nàng: "Đại phu do Hoàng thượng tìm đến, y thuật nhất định không tồi, có lệnh của Hoàng thượng, họ cũng không dám không tận tâm. Con cứ để họ xem, biết đâu chữa khỏi được thì sao?"