Năm Thứ Năm Sau Khi Rời Cung

Chương 24

Trước Sau

break

"Lương Anh."

Lương Anh theo bản năng liền nhìn qua.

Trên mặt Nguỵ Diễm đã không còn nụ cười, tuy rằng ánh mắt vẫn ôn hòa nhưng nhiều hơn là sự bi thương rõ ràng.

"Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."

Lương Anh ngẩn người, nàng bỗng nhiên liền nhớ tới cung loạn lúc trước, nàng hấp hối ở địa lao đợi được Nguỵ Diễm, nam nhân gắt gao ôm chặt lấy nàng và rơi nước mắt.

"Không có việc gì." Giọng nói của hắn ta mang theo âm thanh nghẹn ngào, không ngừng an ủi chính mình: "Không có việc gì Lương Anh, ta đã trở lại, về sau không ai có thể làm tổn thương nàng nữa."

Nhưng năm tháng đầu sau khi Lương Anh xuất cung kia, mặc dù nàng vô số lần nghĩ tới việc tự tử. Nhưng trong mấy ngày bị Tiêu Ly Nguyệt tra tấn, nàng lại không có một khắc nào nghĩ tới cái chết.

Nàng muốn sống, bất luận phải chịu tra tấn như thế nào, bất luận bị tra tấn như thế nào, chỉ cần còn sống là tốt rồi.

Bởi vì không nỡ rời xa.

Bởi vì sợ hắn ta mất đi chính mình sẽ cảm thấy khổ sở.

Nguỵ Diễm đối với Lương Anh mà nói, không chỉ là người yêu, mà còn là người thân duy nhất trong cuộc đời cô độc của nàng, là thầy dạy cho nàng ý nghĩa cuộc sống, là chủ quân nàng sẵn sàng trung thành.

Cho nên nỗi đau khi bị phản bội mới mãnh liệt như vậy.

Sau này, khi hắn ta lên ngôi, cũng không lập tức làm rõ mọi chuyện với nàng, đại khái là áy náy, cho nên cho dù đại điển phong hậu cho Tiết Ngưng đã chuẩn bị, hắn ta cũng vẫn gạt mình như cũ. Rõ ràng công việc triều chính bận rộn, nhưng mỗi ngày hắn ta vẫn đến thăm nàng, mời đại phu đến khám cho nàng.

"Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."

Khi đó, Nguỵ Diễm cũng nói như vậy.

Nhưng thật ra đối với Lương Anh mà nói, có chữa khỏi hay không, cũng không quan trọng lắm.

Suy nghĩ khép lại, Lương Anh cúi đầu, viết ở trên giấy: "Tạ Hoàng thượng long ân, thần phụ đã thành thói quen, không để tâm, xin Hoàng thượng không cần bận lòng."

Câu trả lời giống hệt năm năm trước, khi đó vì nàng cảm thấy có hắn bên cạnh, bây giờ vì nàng đã có người khác.

Để những đau khổ đó có thể phai nhạt trong ký ức.

Nguỵ Diễm mím môi, nhìn chằm chằm chữ viết trên giấy thật lâu, cuối cùng quay đầu: "Vậy để cho Từ đại phu mỗi ngày đến châm cứu cho chân của nàng."

Lần này Lương Anh không cự tuyệt, bởi vì Nguỵ Diễm thoạt nhìn giống như là nhất định phải làm chút gì đó.

Đợi bọn họ đều đáp ứng, Nguỵ Diễm lại đợi một lát mới bãi giá hồi cung.

Lương Anh nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, mới mơ hồ nhớ tới xiêm y hôm nay của Nguỵ Diễm có chút giống xiêm y hắn mặc vào lễ Thất Tịch của năm nào đó khi hắn ta lén đưa nàng xuất cung.

Lúc ấy nàng còn khen.

"Thường thấy Hoàng thượng mặc đồ sang trọng, xiêm y đơn giản như vậy, ngược lại làm cho người ta cảm thấy mới mẻ, càng tôn lên khí chất của ngài." Nàng dừng một chút, ở trong mắt chứa đầy ý cười của Nguỵ Diễm, nhịn cảm giác ngượng ngùng nói thêm một câu: "Thật đẹp mắt."

Có phải cùng một bộ quần áo không? Lương Anh đã có chút không nhớ rõ, thời gian thật sự là linh đan diệu dược chữa khỏi hết thảy. Nếu có thể làm cho nàng quên đi hình ảnh ngốc nghếch của mình năm xưa thì tốt biết mấy.

Lương Anh xoay người, bột mì trong phòng bếp của nàng hẳn là đã lên men tốt rồi nhỉ?

Tiết Mẫn đã bị nhốt trong Phượng Nghi cung mấy ngày rồi.

Đại khái là biết khi nàng ta trở về phủ sẽ không ai quản được nàng ta, Tiết Ngưng quyết tâm dạy cho nàng ta một bài học, liền giữ nàng lại Phượng Nghi cung chép nữ huấn.

Tiết Mẫn chịu đựng mấy ngày thật sự là chịu không nổi, khuyên can mãi mới xin được Tiết Ngưng đồng ý mang mình đi Ngự hoa viên dạo một vòng.

Tại sao phải mang theo, bởi vì Tiết Ngưng biết nếu mình không ở đây, muội muội này của nàng ta có thể quấy rối hoàng cung đế mức long trời lở đất.

"Tỷ tỷ." Các cung nhân đều đi theo từ xa, chỉ có hai tỷ muội đi phía trước, trong lời nói của Tiết Mẫn cũng rất là tùy ý." Ta ở trong cung của tỷ nhiều ngày như vậy, tại sao cũng không thấy tỷ..." Nghĩ đến sự nghiêm khắc của tỷ tỷ, nàng ta sửa lời: "Hoàng thượng đến?"

Tiết Ngưng nghe được câu hỏi của nàng ta, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng cũng chỉ trả lời một câu: "Hoàng thượng bận rộn."

Tiết Mẫn không suy nghĩ nhiều, bởi vì lời này cũng không sai, Nguỵ Diễm cần chính là chuyện mọi người đều biết, quanh năm suốt tháng cơ hồ đều ở ngự thư phòng hoặc là Dưỡng Tâm điện của hắn ta, cũng không riêng gì nơi này của Hoàng hậu, toàn bộ hậu cung cũng rất ít khi hắn ta đặt chân tới.

 

break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường

Báo lỗi chương