Ngụy Văn Kỷ đi vào trong dưới sự dẫn dắt của hạ nhân, quý phủ rất là thanh tĩnh, nhưng là sự yên tĩnh khác với hoàng cung.
Chỉ khiến người ta cảm thấy thời gian nơi đây thật êm đềm.
Trí nhớ của Ngụy Văn Kỷ rất tốt, tốt đến mức có thể nhớ kỹ từng chút từng chút chi tiết nhỏ khi mẫu thân ở cùng một chỗ với cậu.
Năm năm trước phụ hoàng ra ngoài săn bắn,trước khi tin tức phụ hoàng bị ám sát khi đi săn được tiết lộ, đã truyền đến mẫu thân cậu.
Cậu luôn nhớ rõ mẫu thân ngày thường luôn ôn nhu nhu, ý cười ngâm nga kia, không có lộ ra nửa phần kích động, mà là bình tĩnh chỉ huy nhóm ám vệ mà phụ hoàng lưu lại để bảo vệ bọn họ, mang theo cậu và Đỗ phủ hội hợp, bảo vệ bọn họ rời đi.
Lúc đó tin tức chưa lan rộng, các phe phái chưa kịp hành động, muốn bảo toàn phủ Đỗ chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi.
Vì vậy, mẫu thân chọn ở lại đánh lạc hướng, kéo dài thời gian.
Lần duy nhất nhìn thấy mẫu thân lộ ra vẻ kích động là khi nhìn thấy cậu lén lút trốn trong cung Trường Ninh, mẫu thân cuối cùng đã mất đi sự bình tĩnh, nắm lấy tay cậu hỏi: "Văn Kỷ! Sao con lại ở đây? Không phải con đã đi rồi sao?"
"Con muốn ở cùng mẫu thân." Lúc đó, Ngụy Văn Kỷ sáu tuổi không biết vì sao mẫu thân lại phản ứng lớn như vậy, cậu chỉ không muốn rời khỏi mẫu thân.
Mẫu thân gắt gao nắm cổ tay cậu, khiến cậu đau nhưng không dám kêu, vì vẻ mặt mẫu thân rất nghiêm túc: "Con phải đi ngay!"
Nhưng đã không còn kịp rồi, tin tức hoàng đế băng hà truyền đến, trong cung loạn lạc, hai mẹ con họ trở thành mục tiêu đầu tiên.
Nghe tiếng ồn ào náo động bên ngoài, mẫu thân một tay lôi kéo cậy, nhét hắn vào trong điện ít người biết đến.
Trước khi đóng vách ngăn lại, vẻ mặt mẫu thân trở nên dịu dàng: "Văn Kỷ, con là đứa trẻ nghe lời nhất, con phải hứa với mẫu phi, dù xảy ra chuyện gì, cũng không được ra ngoài, phải sống sót, mẫu phi cũng vậy, mẫu phi cũng sẽ sống sót."
"Chờ qua cửa ải này, người một nhà chúng ta có thể vĩnh viễn sống hạnh phúc vui vẻ cùng nhau."
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, người mẫu thân yêu nhất chính là con."
Ngăn bí mật vừa đóng lại, phản đảng liền xông vào. Mục tiêu chính của chúng là tìm cậu, nhưng người Tiêu quý phi căm ghét nhất lại là mẫu thân cậu.
Ngụy Văn Kỷ xuyên qua khe hở trong bóng tối, khi nhìn thấy gậy gỗ đánh vào đùi mẫu thân, cậu cơ hồ không kiềm chế được mà muốn xông ra ngoài.
Nhưng cậu nghe thấy lời khẩn cầu của mẫu thân: "Xin con."
Giọng nói đau khổ tuyệt vọng, khiến Văn Kỷ không thể động đậy.
Cậu nhìn Tiêu quý phi giẫm lên mẫu thân đắc ý cười: "Hiện tại mới biết cầu xin tha thứ? Muộn rồi! Ngươi ngược lại còn thông minh, đưa nghiệt chủng của ngươi cùng người của Đỗ gia chạy trốn. Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, chờ bắt được nghiệt chủng của ngươi trở về, ta muốn tự mình lột da hắn ở trước mặt ngươi."
Bà ta hận hai mẹ con họ, hận đến cực điểm.
Nhưng Ngụy Văn Kỷ biết, mẫu thân không cầu xin bà ta, mà cầu xin cậu. Nếu lúc này cậu ra ngoài, mới thật sự khiến mẫu thân đau lòng.
Cậu cắn chặt răng, cho đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, trộn lẫn vị cay đắng của nước mắt.
Đó là hình ảnh mà Ngụy Văn Kỷ cả đời này cũng sẽ không quên, thân thể nhu nhược của mẫu thân đang hấp hối trong vũng máu, trên vẻ mặt kiêu ngạo của đám ác nhân lại không có chút thương hại nào.
Nỗi đau không thể bảo vệ mẫu thân, từ đó trở đi vẫn quanh quẩn trong lòng đứa bé nhỏ.
Thậm chí khi cậu bừng tỉnh từ trong ác mộng trong đêm, Ngụy Văn Kỷ luôn tự hỏi mình, khi đó mẫu thân đau biết bao nhiêu?
Giống như khi biết phụ hoàng muốn lập người khác làm hậu, mẫu thân đã tuyệt vọng cỡ nào?
Bọn họ rõ ràng đều làm được, đã sống sót theo lời hứa. Mẫu thân bị tra tấn tàn nhẫn, cậu không ăn không uống trong ngăn bí mật, đều đợi đến khi phụ hoàng trở về.
Nhưng tại sao, kết thúc hạnh phúc và viên mãn của gia đình, lại không bao giờ đến.
Phụ hoàng sẽ gặp ác mộng sao? Hẳn là sẽ không? Bởi vì người chứng kiến tất cả chỉ có mình cậu.
Người ghi nhớ mối hận thù, chỉ có mình cậu mà thôi.
"Thái tử điện hạ, đã đến nơi."
Giọng nói của hạ nhân kéo suy nghĩ của Ngụy Văn Kỷ trở về hiện thực, cậu ngừng động tác muốn cao giọng thông báo của đối phương, tự mình đi vào.