"Lương Anh." Có người đang gọi nàng.
Giọng nói kia giống như là linh đan diệu dược gì đó, Lương Anh mới vừa rồi còn cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu, muốn khóc nhưng không có nước mắt. Nhưng lúc này sau khi nghe được giọng nói của Chu Hoài Lâm, hốc mắt lập tức chua xót.
Nhưng ngược lại chính là trong lòng của nàng không hiểu sao lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lương Anh ở trong chăn lau khô nước mắt, chậm rãi từ trong chăn thò đầu ra, Chu Hoài Lâm đang đứng ở bên giường, hắn hẳn là mới trở về, trên người còn mặc quan phục, thân hình cao lớn che kín ánh nắng bên giường, khiến người vốn đã nghiêm nghị lại càng khó tiếp cận hơn.
Lương Anh ngửa đầu nhìn hắn, nàng đang suy nghĩ nếu gặp nhau bình thường, có lẽ nàng cũng sẽ bị người này dọa sợ, nhưng ban đầu nàng vì quá đau lòng mà không để ý, sau này... càng không sợ nữa.
Chu Hoài Lâm đã ngồi xổm xuống, còn khom lưng, cằm hắn chạm vào giường, ngang tầm mắt với Lương Anh đang nằm.
Lương Anh nhìn thấy ánh mắt thương xót của hắn, trong lòng ấm áp, nàng biết Chu Hoài Lâm chắc chắn đã thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Nam nhân vươn tay, vuốt lên mặt nàng, hồi lâu, không có lời an ủi nào, Lương Anh chỉ nghe hắn hỏi: "Nàng đã ăn chưa?"
Nam nhân nghiêm túc, giọng điệu hơi vụng về, làm cho nàng không hiểu sao lại cảm thấy muốn cười, một tia lo lắng cuối cùng cũng biến mất.
Chu Hoài Lâm không giỏi dỗ dành người khác, có lẽ do thói quen từ trước khi nàng tự giam mình trong phòng, câu hỏi hắn thường nhất là "Nàng đã ăn chưa?"
Dùng câu hỏi này để thay thế cho "Đừng buồn nữa".
Lương Anh cười lắc đầu.
Nụ cười ấy xua tan sự u ám xung quanh nàng, khiến vẻ mặt Chu Hoài Lâm dịu đi rất nhiều.
"Vậy chúng ta ăn cơm thôi."
Lương Anh gật đầu, tự nhiên đưa tay ra, thực ra chân nàng mấy ngày nay đã khá hơn nhiều, chỉ cần không mệt nhọc, sẽ không đau. Huống hồ chỉ là khoảng cách vài bước chân.
Nhưng nàng thích thân cận như vậy.
Chu Hoài Lâm đứng lên, cũng ôm Lương Anh từ trên giường lên.
Lương Anh ở trong lòng hắn ngẩng đầu nhìn, khóe môi nam nhân kia mím chặt, có xu thế nhếch lên.
Chu Hoài Lâm không phải là người hay biểu lộ cảm xúc, nhưng cũng không ngần ngại thể hiện tình yêu, như bây giờ, ít nhất Lương Anh biết hắn thích mình.
Chắc chắn như vậy cũng sẽ làm cho nàng cảm thấy an tâm.
Trên bàn cơm, Lương Anh lấy lễ vật của mình đã chuẩn bị ra, nàng trước tiên không nói cơ quan trong ngọc bội này, lúc đó nàng vô tình ấn đúng, Hoài Lâm sẽ không may mắn như vậy chứ?
Chu Hoài Lâm nhận lấy ngọc bội: "Cho ta?"
Lương Anh sau khi gật đầu, hắn mới cúi đầu nhìn về phía ngọc bội.
Lương Anh nhìn ngón tay của hắn vuốt ve ở trên ngọc bội, tinh tế quan sát, khi chạm đến cơ quan, hành động của hắn dừng lại, tim nàng cũng thót lên. Cũng may, Chu Hoài Lâm rất nhanh liền bỏ qua nơi đó, lại tiếp tục ngắm nhìn ngọc bội.
Không có phát hiện, Lương Anh nhịn không được mà giương khoé miệng lên, đã nói hắn không thể phát hiện mà?
Quan sát xong, Chu Hoài Lâm rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Đẹp, ta rất thích."
Lương Anh hưng phấn kéo ghế lại gần hắn, thân mình cũng nghiêng qua, đưa tay lấy ngọc bội, ra hiệu cho hắn nhìn.
Sau khi nàng ấn xuống cơ quan,, học theo động tác của chưởng quầy, tách ngọc bội ra làm đôi.
Lợi hại không?
Lương Anh ngẩng đầu, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy sự kinh ngạc giống như mình trong ánh mắt của Chu Hoài Lâm, nhưng thấy ánh mắt của hắn cũng không nhìn ngọc bội, mà là đang nhìn chính mình. Ý cười lác đác trong đôi mắt đen kịt mơ hồ có thể thấy được.
Nàng nhớ lại sự ngập ngừng của Chu Hoài Lâm ở cơ quan, và cái nhìn thoáng qua của hắn về phía mình, dường như đã hiểu ra.
"Chàng đã sớm biết rồi?" Lương Anh ra dấu hỏi hắn.
Nụ cười của Chu Hoài Lâm rõ ràng hơn: "Vì vậy ta nói ta rất thích."
Thì ra là để chọc nàng vui vẻ, Lương Anh bật cười, cúi đầu buộc hai khối ngọc bội ở bên hông mỗi người một khối. Một bữa cơm cho dù không có nhiều lời nói, nhưng cả hai đều ăn rất vui vẻ.
Ban đêm ngồi ở trên giường, Lương Anh cũng kể chuyện hôm nay gặp được Đỗ Lâm Chi cho hắn biết.
Đến lúc này, khi nhắc lại những chuyện này, tâm tình Lương Anh đã rất bình tĩnh. Chỉ có nam nhân đối diện lẳng lặng nghe nàng kể chuyện, mím môi một lúc lâu sau mới hứa hẹn: "Chúng ta rất nhanh là có thể rời khỏi nơi này rồi."