Dù sao những chuyện Hoàng hậu nói, đúng là bọn họ đã làm. Cũng đúng là bọn họ với tư cách là "người nhà" của Lương Anh, đã giáng cho nàng cú đánh cuối cùng sau khi nàng dốc hết tất cả.
Đỗ Lâm Chi nhớ lại dáng vẻ Lương Anh khi làm ngôn ngữ ký hiệu, mũi bỗng nhiên cay xè, gần như không kiểm soát được cảm xúc.
"Đều là chuyện cũ năm xưa." Nàng ấy cứng ngắc trả lời: "Hoàng hậu nương nương nếu không có chuyện gì khác, thần nữ xin cáo lui trước."
Nói xong thậm chí không đợi Tiết Ngưng phản ứng, xoay người đi không quay đầu lại.
Tiết Ngưng nhìn bóng lưng của nàng ấy, đứng thẳng một hồi lâu, Tiết Mẫn ở bên cạnh nàng ta căm giận bất bình oán giận cái gì mà "Nàng ta căn bản là không cói để tỷ vào mắt" nhưng nàng ta cũng không có nghe lọt.
Mọi người đều nói Lương Anh vì nàng ta mà chịu nạn, nhưng đôi khi, nàng ta thực sự khó lòng sinh ra cảm kích với người đó.
Bởi vì người kia đồng thời cũng làm cho nàng ta mất đi một người bạn thân, còn có...
Còn gì nữa? Tiết Ngưng nhắm mắt lại, oán hận của nàng ta, nên nói với ai đây?
***
Khi Đỗ Lâm Chi trở về, phụ thân nàng ấy cũng đang đợi.
"Hoàng thượng cuối cùng nói như thế nào?"
Đỗ Lâm Chi liền đứng ở cửa đại sảnh đáp lời: "Hoàng thượng bảo con xin lỗi, Hoàng hậu ngăn cản."
Nàng ấy là con gái mà phụ thân sinh muộn, thường nghĩ rằng sức khỏe phụ thân rất tốt, nhưng mấy năm nay, rõ ràng cảm thấy ông nhanh chóng già đi.
Đỗ thái phó suốt đời cao phong lương tiết, trong lòng có chuyện, có tâm sự, điều này Đỗ Lâm Chi biết, bởi vì nàng ấy cũng vậy.
Giờ phút này, phụ thân yên tĩnh một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Hoàng thượng bảo con xin lỗi, con có thể xin lỗi." Ông ấy dừng một chút: "Nhưng mà Lâm Chi, con phải biết, con không sai, lần sau nếu có chuyện gì, con muốn làm gì cứ làm, hậu quả thế nào, ta gánh chịu."
Lời này đối với phụ thân bảo thủ của nàng ấy mà nói, đã là không dễ dàng.
Nhưng Đỗ Lâm Chi nghĩ tới câu hỏi của Hoàng hậu, nàng ấy yên lặng nhìn phụ thân của mình: "Phụ thân."
Đỗ lão cũng đang nhìn nàng ấy.
"Nếu như không phải bởi vì phía sau biết những gì mà Lương Anh làm vì chúng ta, người còn có thể cảm thấy áy náy ở trong lòng đối với nàng ấy không?" Đỗ Lâm Chi hỏi ông ấy: "Cho dù biết nàng là người tâm địa thuần lương, không phải là yêu phi trong miệng thế gian, cho dù nàng vì tiếng nghĩa phụ, đối với chúng ta hết lòng hết dạ. Hay là nói, bây giờ phụ thân hổ thẹn, chỉ vì biết nàng đã mạo hiểm tính mạng để bảo toàn nhà họ Đỗ?"
Nàng ấy nhìn thấy ánh mắt chợt ảm đạm của phụ thân mình, nhìn ông ấy gắt gao cầm quải trượng không nói lời nào, bất ngờ, lại nhớ tới phản ứng vừa rồi của Hoàng thượng.
Đỗ Lâm Chi trong khoảnh khắc ấy như đột nhiên hiểu ra, khi gặp lại Lương Anh, nàng đã quay đầu nhìn đi nơi khác, tỏ ra lạnh lùng.
Lúc đó, vẻ mặt mình chẳng phải cũng là sự hối hận rẻ rúng, vô nghĩa như vậy sao?
"Con gặp nàng rồi." Đỗ Lâm Chi xoay người, giọng buồn bã nhưng lại như được an ủi: "Nàng ấy thoạt nhìn đang sống rất tốt, cũng có người nhà sẽ che chở cho nàng ấy. Hẳn là không cần nàng ấy phải lấy lòng, không cần nàng ấy lấy tính mạng ra để trả giá, cũng sẽ yêu thương nàng ấy vô điều kiện." Nàng ấy nhìn bầu trời bên ngoài, cố nén cảm giác cay cay trong mắt: "Nàng có được gia đình thực sự như vậy, thật sự quá tốt rồi."
Trong kinh thành hết thảy đều làm Lương Anh không mấy vui vẻ.
Sau khi hồi phủ, gương mặt của Đỗ Lâm Chi vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu nàng.
Nàng thật sự không thể buông bỏ mọi chuyện một cách dễ dàng như vậy.
Đỗ Thái Phó là ân sư của Nguỵ Diễm, đối với Nguỵ Diễm mà nói, đó là sự tồn tại giống như phụ thân. Cho nên khi Nguỵ Diễm nói muốn cho mình làm nghĩa nữ của ông ấy, Lương Anh cao hứng đến nỗi không biết làm sao.
Như thể họ... thực sự trở thành một gia đình thân thiết.
Lương Anh chưa bao giờ có người nhà, đó là lần đầu tiên nàng sinh ra khát vọng đối với tình thân.
Bởi vì biết thân phận, tài thức của mình không xứng với Đỗ gia, vì để được bọn họ tán thành, cũng vì không muốn mất mặt Nguỵ Diễm, nàng không hề giữ lại chút nào mà trả giá thật lòng.
Kết quả thì sao…
Lương Anh đầu trùm ở trong chăn không muốn nghĩ nữa, mãi cho đến khi không biết trôi qua bao lâu, chăn bị người ta nhẹ nhàng vỗ vỗ.