Lương Anh nở nụ cười, nàng lắc đầu: "Ta không sao, tuy rằng xác thực cũng khổ sở." Tay của nàng dừng lại trong chốc lát: "Nhưng cũng là bởi vì thấy được nàng ấy,ta mới càng cảm nhận được, hiện tại mình hạnh phúc biết bao."
Nàng từ tận đáy lòng cảm ơn người trước mặt: "Hoài Lâm, thật sự cảm ơn chàng, cảm ơn chàng đã nhặt được ta, cũng cảm ơn chàng không từ bỏ ta..."
Tay của nàng bị nắm lấy, Lương Anh sửng sốt, Chu Hoài Lâm rất ít khi cắt đứt ngôn ngữ ký hiệu của nàng, sau một khắc, nàng bị kéo vào trong ngực của nam nhân.
Trên người Chu Hoài Lâm, chỉ có mùi xà phòng nhàn nhạt, là mùi khiến nàng yên lòng.
Lương Anh không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng có thể cảm nhận được lực ôm của hắn, có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh bất thường của hắn.
"Đồ ngốc." Trong giọng nói của nam nhân như là đang đè nén cảm xúc gì đó, nỗi đau của hắn, sắp tràn ra, như không biết phải làm sao với nàng." Không cần nhận một chút tốt lành của người khác, nàng luôn nghĩ đến cảm kích, nghĩ đến báo đáp. Lương Anh... Lương Anh..."
Lương Anh chỉ cảm thấy tên của mình, bị hắn gọi từng tiếng, khiến nàng mê đắm không thôi, nàng chỉ có thể ngây ngốc nhìn Chu Hoài Lâm hôn lên môi mình.
Làm sao đây? Nàng lại có chút… muốn khóc nữa rồi.
"Nàng chỉ cần tử tế với bản thân mình thôi." Nam nhân nói rất nhiều vào tối nay." Tất cả tình yêu nàng nhận được, đều là do nàng xứng đáng nhận được."
"Bởi vì nàng xứng đáng."
Nước mắt mông lung bên trong, Lương Anh phảng phất như thấy được chính mình trước kia, một bản thân bởi vì một chữ "xứng đáng" mà không sợ sống chết.
Đây mới thực sự là tình yêu sao?
Rõ ràng đã từng nếm trải đau khổ của tình yêu, nhưng dường như nàng lại có khả năng yêu thích một người khác.
***
Ngày hôm sau, Chu Hoài Lâm ra khỏi phủ rất sớm.
Lương Anh mới biết hôm qua những quan viên địa phương này như thường lệ không được Hoàng đế triệu kiến, sau đó là thái giám bên cạnh Hoàng thượng đến tuyên chỉ, nói rằng việc trình bày từ hôm nay sẽ do Tể tướng cùng các đại thần lục bộ chủ trì.
Không khác gì so với những năm trước.
Chu Hoài Lâm trong vài ngày tới chắc chắn sẽ bận rộn, nhưng cũng có nghĩa là họ sắp rời khỏi kinh thành.
Lương Anh có chút nhớ Tuấn Châu bên kia, chỉ là trước đó, nàng còn muốn gặp lại Văn Kỷ một lần.
***
Bởi vì lần trước đi dạo phố cùng Thanh Chỉ không thể tận hứng, lần này Lương Anh định ngày mời nàng ấy tới nhà.
Vì chiêu đãi, nàng còn cố ý xuống bếp, muốn làm một ít điểm tâm mà Thanh Chỉ thích.
Khi nàng đang buồn bực vì nước đổ quá nhiều, có hạ nhân đột nhiên chạy vào: "Phu... phu nhân..."
Lương Anh bày ra vẻ mặt nghi hoặc quay đầu lại, thấy được gã sai vặt khẩn trương đến không biết làm sao.
"Đến... Có khách tới…"
Lương Anh còn đang suy nghĩ khách nhân nào lại khiến cho hắn ta ấp a ấp úng như vậy thì đã thấy một người quen thuộc phía sau hắn ta.
"Phu nhân." Lâm Phúc cười tươi: "Hoàng thượng muốn gặp người."
Lương Anh không biết vì sao Nguỵ Diễm lại đến.
Lần trước gặp mặt ở hoàng cung chỉ là ngẫu nhiên, trừ lần đó ra, năm năm qua bọn họ chưa từng gặp lại, chớ nói chi là tình huống hắn ta chủ động tìm tới như vậy.
Trong lòng Lương Anh không hiểu sao xẹt qua một tia bất an.
"Phu nhân." Không biết có phải nhìn nàng trầm mặt xuống hay không, Lâm Phúc ở một bên cười giải thích." Hoàng thượng cũng là lo lắng thân thể của người, lần này đặc biệt tìm một danh y trong dân gian đến để khám bệnh cho người."
Thì ra lại vì cái gọi là cảm giác tội lỗi đó.
Lâm Phúc còn ở một bên tiếp tục nói: "Những năm này, Hoàng thượng vẫn luôn nhớ đến sức khỏe của phu nhân, chưa bao giờ ngừng tìm kiếm danh y trong cả nước. Sự tốt đẹp của phu nhân, Hoàng thượng đều ghi nhớ."
Lương Anh rất may mắn chính mình không thể nói chuyện, chỉ cần nghe là được, bằng không lúc này nàng còn phải phụ họa một câu, tán dương sự nhân từ của Nguỵ Diễm các kiểu.
Vậy ngẫm lại thật đúng là làm người ta buồn nôn.
"Nghe nói trước đó vài ngày, phu nhân và vị cô nương kia của Tiết gia nổi lên tranh chấp. Tiết cô nương tuổi còn nhỏ, phu nhân không cần chấp nhặt với nàng ấy."
Đây vốn không phải lời Lâm Phúc nên nói, chỉ là nghĩ đến việc Hoàng thượng bảo vệ Tiết gia cho nên mới muốn nhắc nhở Lương Anh.
Ngược lại, lời này làm cho Lương Anh hiểu được, Nguỵ Diễm nếu đã biết được chuyện ngày đó, hẳn là cũng biết Tiết cô nương kia nói mình là "kẻ câm".