Sau đó Lương Anh đều sẽ nghĩ, nam nhân này rõ ràng chưa từng nói một câu khích lệ an ủi, cũng chưa từng hướng dẫn hay khuyên bảo nàng nên làm gì, chàng cứ để mặc, để Lương Anh tự mình vật lộn mà bước ra khỏi bóng tối.
Nhưng đối với Lương Anh khi đó mà nói, đó đã là sự đồng hành tốt nhất.
***
Lương Anh và Thanh Chỉ hẹn nhau ở cửa một quán trà trong kinh thành.
Chu Thanh Chỉ cũng không thích thưởng thức trà, hẹn ở nơi đó, phỏng chừng đơn giản là bởi vì nơi đó dễ tìm.
Quả thật, Lương Anh vừa tới, liền thấy một nữ tử mang váy dài màu lam ở xa xa vẫy tay: "Đường tẩu, bên này!"
Nàng ấy bày ra vẻ mặt tươi cười, vừa vẫy tay vừa đi sang bên này, hồn nhiên không để ý ánh mắt khác thường của người chung quanh, ngược lại không khác gì lúc nàng ấy ở Chu gia.
Khóe miệng Lương Anh nhếch lên.
Tuy là có thư từ lui tới, những điều viết trên giấy vẫn không thể khiến người ta yên tâm, nay gặp lại người vẫn ngây thơ như lúc mới xuất giá, liền biết nàng đã gả cho một người tốt.
Vừa tới gần, Thanh Chỉ liền lập tức kéo tay của nàng, trên mặt mang theo vài phần u oán." Đường tẩu, tỷ thật coi muội là người ngoài, muội mãi mới biết tỷ đến kinh thành, tỷ đến sao không tìm muội trước? Muội có còn là muội muội thân thiết của tỷ không?"
Khác hẳn với đường ca của mình, Thanh Chỉ nói rất nhiều, Lương Anh cười nghe nàng ấy vừa thấy mặt đã kéo tay mình phàn nàn một hồi dài.
Chờ Chu Thanh Chỉ cuối cùng dừng lại, tự hỏi sao đường tẩu không có phản ứng gì, mới nhận ra tay đường tẩu bị mình nắm chặt, vội vàng buông ra.
Khi tay Lương Anh được tự do, lúc này mới có thể ra hiệu cho nàng ấy: "Không dám quấy rầy Hàn Lâm phu nhân."
Thanh Chỉ có thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu, chính xác mà nói, người trong Chu gia từ trên xuống dưới, bao gồm cả người hầu, ít nhiều đều hiểu một chút.
Đến giờ, Lương Anh vẫn không biết Chu Hoài Lâm đã làm thế nào, à, Thanh Chỉ đã từng nói với nàng, nàng ấy bị đường ca dùng nhiều bảo vật để dụ dỗ, vì mỗi ngày có thể mang thành quả đi lĩnh thưởng từ đường ca.
Thanh Chỉ cười vỗ vỗ nàng: "Tốt quá, tỷ còn biết trêu đùa ta nữa." Nàng ấy thật ra là người rộng lượng, không thực sự để tâm những điều này, nên hừ một tiếng rồi bỏ qua, chuyển sang chuyện khác: "Tỷ không biết đâu, đường ca của ta biết ta hẹn tỷ, đã dặn dò rất nhiều lần."
Nàng ấy còn cố ý hạ giọng xuống, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, học theo Chu Hoài Lâm nói: "Đường tẩu của muội sức khỏe không tốt, muội đừng để nàng ấy mệt mỏi.".
"Nàng ấy thích yên tĩnh, muội đừng quấy rầy nàng ấy."
"Ai da." Chu Thanh Chỉ bắt chước được vài câu liền bắt đầu lắc đầu: "Tỷ xem hắn khẩn trương thế nào kìa! Còn có lúc trước cũng vậy, lần đầu tiên hắn để tỷ gặp chúng ta, nói nhiều đến mức ta nghi ngờ đường ca bị người khác chiếm đoạt thân xác. Từ nhỏ đến lớn chưa từng nói với ta nhiều lời như vậy, ta lúc ấy còn tưởng rằng vị đường tẩu kia của ta là búp bê sứ vừa chạm vào sẽ vỡ ngay ấy chứ"
Có Thanh Chỉ ở đây, không bao giờ yên tĩnh, nhưng Lương Anh lại thích sự náo nhiệt của nàng ấy, nên cười lắng nghe nàng ấy nói chuyện với tốc độ nhanh như gió.
"Nhưng mà..." Chu Thanh Chỉ nói về đường ca, nhưng cũng rất quan tâm đến tình hình của Lương Anh: "Đường tẩu, bệnh ở chân của tỷ tái phát à?"
"Hai ngày nay đã khá hơn rất nhiều." Lương Anh trả lời nàng ấy.
Chu Thanh Chỉ đỡ nàng cười: "Tỷ yên tâm, hôm qua ta đã đi dạo phố trước, thấy vài món trang sức, tỷ chỉ cần chọn thôi."
Nàng ấy cũng không dám để cho Lương Anh đi quá lâu.
Lương Anh không phản đối, nàng không quen thuộc kinh thành, nên để Thanh Chỉ dẫn đường, vào một tiệm trang sức.
"Lâm phu nhân đến rồi!" Các nàng vừa đi vào, chưởng quầy liền nhiệt tình chào hỏi.
Có thể mở một tiệm trang sức lớn như vậy ở kinh thành đương nhiên là người tinh ranh, rất quen thuộc với các phu nhân tiểu thư, huống hồ Thanh Chỉ còn là khách quen của nhà bọn họ.
Thanh Chỉ cũng quen đường cũ: "Chưởng quầy, ta đã đặt trước Tử Yên Các, các ngươi có giữ lại cho ta không?"
"Giữ lại! Giữ lại! Hai vị bên này mời." Hắn ta vừa dẫn đường, vừa lén nhìn Lương Anh hai lần rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Nhìn gương mặt lạ, trong lòng hắn ta đang phỏng đoán đây là ai.