Lương Anh thu hồi ánh mắt không trả lời.
Nàng uống thêm một ngụm cháo, nam nhân ở không xa dường như vì hành động này của nàng mà thân mình có chút thả lỏng.
Lương Anh không suy nghĩ thêm về vấn đề đó nữa.
Lúc ấy, nàng nghĩ rất đơn giản, có thể sống thêm một ngày thì cứ sống. Không sống nổi nữa, cùng lắm cũng chỉ là cái chết.
Nàng cũng không sợ chết.
Chu Hoài Lâm giống như đang nối dài mạng sống cho nàng, khiến nàng cảm thấy, lúc này đây, dường như cũng còn có thể sống tiếp, dường như… cũng chưa đến mức phải chết.
Sau khi đến Chu gia hai tháng, Lương Anh mới bước ra khỏi cửa phòng.
Không phải Chu Hoài Lâm khuyên nàng, Chu Hoài Lâm cũng sẽ không khuyên nàng đi ra ngoài, hoặc là khuyên nàng đi gặp người khác, giống như dù nàng có ở trong phòng cả đời, hắn cũng không có ý kiến gì.
Là Lương Anh tự mình muốn đi ra ngoài.
Đã lâu lắm rồi nàng không nhìn thấy bầu trời xanh.
Lương Anh cũng không biết mình đến tột cùng đã rời khỏi kinh thành bao lâu, chỉ biết là lúc đến thì tuyết đọng dày, chờ đến khi nàng lại đi ra ngoài, trong vườn đã mơ hồ có thể thấy được sắc xanh.
Cho dù nàng không nói gì, Chu Hoài Lâm đã dọn sạch vườn từ trước khi nàng ra khỏi cửa.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ hạ nhân ngày thường chiếu cố chính mình, Lương Anh không nhìn thấy có gương mặt xa lạ nào khác.
Chu gia ở địa phương xem như đại hộ, khu vườn rất rộng, khác hẳn phong cảnh kinh thành. Nhưng Lương Anh không có tâm tình thưởng thức. Nàng đi lang thang một hồi lâu, đến khi đôi chân cảm thấy đau nhức, mới dừng lại.
Gần như ngay khi nàng dừng bước, Chu Hoài Lâm vốn im lặng theo sau hai bước liền tiến lên bên cạnh.
Lương Anh liếc mắt, thấy hắn khom lưng, đặt chiếc áo choàng lớn lên ghế dài bên cạnh đình, khi đứng dậy, bàn tay rộng lớn của hắn còn cẩn thận phủi phủi chỗ vừa trải, rồi nhìn nàng.
Không nói gì, Lương Anh cũng hiểu ý của hắn.
Nàng không khách sáo mà ngồi xuống, Chu Hoài Lâm thì ngồi cách không xa.
Lương Anh đã thành thói quen với sự đồng hành im lặng này của hắn, hắn ngoại trừ lúc cần thiết ra, đều rất it nói, ít đến nỗi có đôi khi Lương Anh sẽ cảm thấy giữa hai người, hắn càng giống người câm hơn.
Chẳng qua là Lương Anh rất biết ơn sự trầm mặc của hắn, để cho nàng không phải tốn sức đối phó.
Nàng nghiêng người nhìn ra ngoài đình, một cành cây đang nhú mầm mới vừa vươn đến trước mặt nàng.
Những chồi non xanh biếc trên cành khô, khiến lòng nàng bỗng chốc như bị lay động. Lương Anh không tự chủ mà đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.
Nàng đột nhiên nhớ tới, rõ ràng mình đã rời khỏi hoàng cung lâu như vậy nhưng chưa bao giờ ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cung, cảnh sắc bên ngoài cung, chưa từng nghĩ tới... cuộc sống bên ngoài cung.
Thời gian của nàng, như dừng lại từ lúc nàng bước chân ra khỏi cung.
Lương Anh lại nhớ tới ngày Nguỵ Diễm lập hậu, nàng đứng ở trong đám người, nhìn Đế hậu trên tường cung môn tiếp nhận triều bái của vạn dân.
Tiêu đảng làm loạn triều chính đã bị đánh bại, đúng là lúc khắp nơi ăn mừng, bên tai Lương Anh đều là tiếng cười vui của mọi người, trên trời là pháo hoa rực rỡ, mắt nàng không tốt lắm, không nhìn rõ nét mặt và dung mạo của người trên tường thành.
Nhưng chỉ cần là hai bóng dáng màu vàng, cũng đủ khiến người ta cảm nhận được sự xứng đôi vừa lứa, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra, khuôn mặt đôi hoàng đế Hoàng hậu lúc này đang tràn ngập nụ cười ngọt ngào như thế nào.
Đó cũng là tình cảnh nàng từng ảo tưởng, chẳng qua nhân vật chính đã thay đổi ứng cử viên.
Nhìn kìa, Lương Anh không tự chủ mà siết chặt tay, cành cây trong tay nàng cũng theo đó mà cong lại, chàng sống thoải mái như vậy, tại sao nàng lại phải tự thương hại mình?
Giống như một kẻ đáng thương.
Trong lòng Lương Anh tại một khắc kia bỗng cháy lên khát vọng sống.
Chẳng qua là... cũng chỉ trong một khắc như vậy. Nàng rất nhanh lại nản lòng, buông tay ra, co rúm lại, một lần nữa rút vào trong mai rùa.
Sau đó một thời gian dài, đều là Chu Hoài Lâm ở bên nàng. Mối quan hệ giữa hai người, không thể xác định chính xác, cũng không ai suy nghĩ sâu xa, phần lớn thời gian, họ chỉ yên lặng bên nhau.
Lúc nàng ngẩn người, Chu Hoài Lâm ở ngay bên cạnh nàng đọc sách, lúc nàng đi ra ngoài đi lại, Chu Hoài Lâm đi theo sau hai bước… cứ như vậy ngày qua ngày.