"Nàng không cần suy nghĩ nhiều như vậy."
Nghe được giọng nói của hắn, Lương Anh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, chỉ cảm thấy khuôn mặt nam nhân lại ôn nhu vài phần: "Lương Anh,nàng chỉ cần làm những gì mình muốn làm. Hắn là Thái tử điện hạ, cũng là hài tử của nàng, nàng muốn đối đãi với hắn như thế nào thì cứ đối đãi với hắn như thế đấy, sau này sẽ không hối hận."
Lương Anh chôn mặt vào trong ngực của hắn.
Thực ra nàng giờ đây đã hối hận, hối hận vì vừa rồi nên cười với Văn Kỷ nhiều hơn, ít nhất, ít nhất là khen cậu hôm nay trông rất đẹp.
***
Cho dù là Lương Anh có ý nghĩ như vậy, Văn Kỷ cũng không phải mỗi ngày đều đến.
Kể từ ngày gặp gỡ đó, đã hai ngày cậu không đến.
Ngày hôm đó Lương Anh nhận được một tấm thiệp mời, là đường muội Chu Thanh Chỉ của Chu Hoài Lâm đưa tới. Nàng và vị đường muội của Chu Hoài Lâm này lúc trước ở Chu phủ có quan hệ không tệ.
Sau đó nàng ấy gả đến kinh thành, hai người từng có vài lần thư từ qua lại, tính ra cũng đã lâu không gặp mặt. Cho nên Lương Anh hơi suy nghĩ một chút liền đáp ứng, chỉ là dặn dò hạ nhân, nếu Thái tử đến, liền tìm mình trở về.
Để an toàn, hành trình của Thái tử sẽ không được thông báo trước quá lâu, đó cũng là lý do mấy ngày nay Lương Anh luôn chờ ở nhà.
Chẳng qua là nàng cũng rất muốn gặp Thanh Chỉ.
***
Thực ra trước đó, Lương Anh đã ở Chu gia nửa năm mà chưa gặp người Chu gia. Nhưng không phải người Chu gia không muốn gặp, mà là nàng không muốn gặp.
Lúc đó, dù nàng đã trốn khỏi kinh thành, nhưng không thể thoát khỏi trạng thái tâm hồn như người chết. Sau khi đến Chu gia, nàng càng nhốt mình ở trong phòng suốt ngày, không chịu gặp ai.
Bây giờ nghĩ lại, nói rằng coi Chu Hoài Lâm như cọng cỏ cứu mạng, nhưng lúc đó nàng không có ý thức coi hắn là cọng cỏ cứu mạng. Ngược lại, vì không còn ở kinh thành, không cần giả vờ, Lương Anh càng tự hủy hoại mình, từ chối giao tiếp với người khác.
Là một người đã sẵn sàng từ bỏ cuộc sống, nàng càng không nghĩ rằng hành xử như vậy với tư cách là một vị hôn thê thì Chu Hoài Lâm có thể chịu đựng được hay không.
Nhưng sự thật là Chu Hoài Lâm quả thật đã chịu đựng tất cả.
Bất kể Lương Anh ngày đêm đảo lộn thế nào, khi nàng tỉnh dậy, nam nhân này luôn xuất hiện như có ma thuật, kiên nhẫn hỏi nàng: "Đói chưa?"
"Buổi tối phòng bếp còn thừa mì sợi, có muốn ăn một chút không?"
"Bánh bao thì sao?"
"Còn có cá hấp."
Hắn không ngại phiền toái mà hỏi từng cái từng cái, mà không phải hỏi chung chung như kiểu "Nàng muốn ăn cái gì", để cho Lương Anh không thể nói chuyện lấy gật đầu hoặc là lắc đầu để trả lời.
Rốt cục, khi hắn nói đến cháo, Lương Anh đang ngồi trên giường, quấn trong chăn, nhẹ gật đầu.
Có lẽ hành động của nàng quá nhỏ, đến nỗi nam nhân lại xác nhận một lần nữa: "Vậy thì cháo nhé?"
Lương Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên kia, đó là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn Chu Hoài Lâm, nam nhân mày rậm mắt to, sống mũi thẳng tắp lộ ra ánh mắt thâm thúy, nhưng cặp mắt quá mức sắc bén và khí chất lạnh lùng kia, khiến cho hắn thoạt nhìn hung ác và khó gần.
Nhưng lúc này, trên khuôn mặt nam nhân trông dữ tợn như vậy, Lương Anh lại thấy một chút hoảng hốt.
Hắn dường như nghĩ rằng nàng đang không hài lòng.
"Vậy thì cháo." Nam nhân không đợi nàng phản ứng đã đột nhiên đứng dậy: "Ta sẽ bảo người mang đến."
Ánh mắt Lương Anh một lần nữa buông xuống.
Khi nàng uống cháo, Chu Hoài Lâm ngồi ở bàn cách đó một khoảng. Lúc đó, họ vẫn chưa chính thức thành thân, theo lý phải giữ lễ nam nữ.
Nhưng Lương Anh không để ý chuyện này, Chu Hoài Lâm cũng không.
Cháo ăn được một nửa, Lương Anh giống như cuối cùng cũng nghĩ đến, Chu Hoài Lâm đón một nữ nhân thân thế không rõ ràng như vậy vào nhà làm vị hôn thê của hắn, không biết người trong nhà hắn có phản ứng gì?
Vì thế nàng liếc mắt nhìn nam nhân cách đó không xa.
Đối phương ngồi rất đoan chính, lưng thẳng tắp, hẳn là thời thời khắc khắc chú ý nàng bên này, cho nên cơ hồ là nàng vừa nhìn qua, Chu Hoài Lâm liền mở miệng: "Không hợp khẩu vị sao?"
Giọng trầm thấp không phải là kiểu quan tâm rõ rệt, mà ngược lại rất nghiêm túc, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được sự căng thẳng trong đó.