Bởi vì Thái tử mãnh liệt phản đối, Lương Anh mới không đưa cậu đi ra ngoài, cũng chỉ là đứng ở trước đình, lẳng lặng nhìn bóng lưng cậu rời đi.
Sân dần dần yên tĩnh lại, trước mắt nàng không còn bóng dáng thiếu niên nữa, nhưng Lương Anh dường như nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé lảo đảo của Văn Kỷ khi hắn vừa mới học đi.
Vô luận chung quanh có bao nhiêu người, tiểu tử kia đều sẽ không để ý đến người khác mà chỉ khác lảo đảo đi về phía mình.
Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi khổ sở dâng lên trong nháy mắt.
Nguỵ Diễm đã từng nói qua, muốn cho nàng làm nữ nhân tôn quý nhất của Đại Ngụy, mà Văn Kỷ sẽ là nhi tử duy nhất của hắn ta, là Thái tử không ai lay động được.
Hắn ta tuy rằng nuốt lời với chính mình, nhưng ít ra lời nói phía sau, hắn ta đã làm được.
***
Lương Anh lại ở Mai viên đợi một hồi lâu, cơm trưa qua đi, Chu Hoài Lâm mới trở về.
Lương Anh xa xa đã nhìn thấy hắn, vẫn là bộ y phục màu đen, nàng chống đầu nhìn nam nhân bước từng bước trầm ổn tiến đến gần mình.
Cho dù là cách rất xa, nàng cũng có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương luôn đặt trên người mình. Có lẽ là do mình không thể nói chuyện, chỉ cần ở bên nhau, hắn sẽ nhìn chằm chằm vào nàng để không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào của nàng.
Nam nhân vào trong đình cũng không nói một lời, chỉ lướt mắt qua lò sưởi bên cạnh, y phục trên người nàng, như đang kiểm tra kỹ lưỡng một phen.
Đợi hắn cầm tay của mình, sự ấm áp từ tay nàng dường như khiến chàng hài lòng, sắc mặt liền rõ ràng dịu lại.
"Sao lại không vào trong phòng ngồi?" Chu Hoài Lâm ngồi xuống bên cạnh nàng.
Lương Anh chỉ chỉ cách đó không xa, hắn cũng nhìn theo, là hoa mai đang nở rộ.
Tuyết trắng điểm xuyết trên những cành mai đỏ thắm, tạo nên một vẻ đẹp khác biệt. Lương Anh nhìn mặt hắn lộ vẻ thưởng thức, thần sắc như thể lần đầu tiên thấy cảnh này, không khỏi buồn cười, nhưng lại cảm thấy ngọt ngào không tả xiết.
Hắn dường như rất ít khi chú ý đến những thứ ngoài bản thân, như thể chỉ có nàng mới là điều quan trọng nhất đối với hắn.
Lương Anh phải thừa nhận, nàng là một người phàm tục, thích cảm giác được yêu thương trọn vẹn như vậy.
Nàng đưa tách trà đang ủ trên lò cho Chu Hoài Lâm, hắn đưa tay nhận lấy, trong buổi chiều mùa đông hiếm hoi có ánh nắng, hai người cứ thế ngồi bên lò sưởi.
Lương Anh hỏi hắn: "Những món điểm tâm đó, là do chàng chuẩn bị sao?"
Chu Hoài Lâm ừ một tiếng: "Thái tử thích không?"
Lương Anh nở nụ cười, nói cho hắn biết Thái tử không chỉ rất thích mà còn mang theo một ít hồi cung. Nhưng khi diễn đạt, nụ cười của nàng dần phai nhạt, động tác tay dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục: "Sau này, đừng như vậy nữa."
Nàng biết Chu Hoài Lâm muốn duy trì tình cảm giữa hai mẹ con nàng.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy đó là chuyện tốt gì. Đang nghĩ ngợi, tay Lương Anh bị nắm chặt, khi nàng ngẩng lên, thấy Chu Hoài Lâm nhíu mày nhẹ, vẻ mặt của hắn vốn đã có chút dữ tợn, nay nhíu mày lại càng thêm đáng sợ.
Nhưng mà...
"Lương Anh."
Hắn đang kêu tên Lương Anh, hai chữ này ở trong miệng của hắn giống như là có ma lực khiến hắn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
"Thái tử điện hạ chưa bao giờ mặc triều phục xuất cung." Lương Anh nghe hắn nói tiếp: "Hắn hôm nay ăn mặc long trọng như vậy, hẳn là muốn mẫu thân của hắn nhìn xem."
Tim Lương Anh như bị một cú đánh mạnh, mãi không thể bình tĩnh lại, cho đến khi tay Chu Hoài Lâm chạm vào mặt nàng, nàng mới nhận ra mình đã rơi lệ lúc nào không hay.
Nàng nhớ tới ánh mắt có chút gò bó lại cất giấu một chút hi vọng của thiếu niên vừa rồi.
Khi nàng ở Tuấn Châu xa xôi, khi nghe tin cậu được sắc phong làm Thái tử, nàng vừa mừng rỡ cho cậu, rồi lại tiếc nuối khi không thể tận mắt nhìn thấy lễ sắc phong Thái tử của cậu, có lẽ lúc đó người cảm thấy tiếc nuối không chỉ có mình nàng.
Nhưng vừa rồi nàng lãnh đạm như vậy, Văn Kỷ có thể cho rằng mẫu thân cậu không thích cậu hay không?
Trái tim Lương Anh bị cảm xúc khổ sở bao vây, mỗi khi nàng cho rằng mình đủ lý trí để phong ấn tình yêu đối với Văn Kỷ, lại luôn bởi vì cảm giác khổ sở bất thình lình này mà không biết phải làm sao.
Nước mắt của nàng càng chảy càng nhiều, Chu Hoài Lâm đã lấy khăn tay từ trong ngực ra lau cho nàng.