Nàng bởi vì muốn giải thích mà định giơ tay, nhưng khi thấy niềm vui trong mắt Thái tử, cuối cùng lại không cử động.
Lương Anh thật ra không có ý định thiết lập mối quan hệ mẹ con sâu sắc với Thái tử, cho dù đáy lòng nàng vẫn đang nhớ nhung đứa nhỏ này. Nhưng điều này đối với Thái tử mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
Mặc kệ là thế cục gì, nàng có thể bỏ đi, nhưng Thái tử thì không. Lương Anh ở trong lòng nhắc nhở mình như vậy.
"Nếu Thái tử điện hạ thích có thể nếm thử." Nàng khoa tay múa chân: "Đợi lát nữa bảo hạ nhân cũng chuẩn bị cho ngài một phần mang đi. Hoàng hậu nương nương cũng thích điểm tâm ngọt."
Ý nàng là muốn Thái tử mang về cho Hoàng hậu để thể hiện lòng hiếu thảo, nhưng khi nhắc đến Hoàng hậu, sắc mặt Thái tử không tốt lắm.
Lương Anh hơi sửng sốt, sau đó đã lược bỏ bớt phần sau, lập tức nói sang chuyện khác, Thái tử lại càng phối hợp, đối với vị mẫu thân trên danh nghĩa của mình, tuyệt đối không hề đề cập tới.
Cho dù là người không biết nội tình, ít nhất cũng có thể nhìn ra đối quan hệ mẫu tử trên danh nghĩa này cũng không tốt lắm, cũng chẳng trách hôm qua Hoàng hậu khi trò chuyện với nàng cũng không nhắc đến Thái tử, tâm trạng của Lương Anh có chút phức tạp.
Đó là một cảm giác không thể diễn tả.
Cho đến giờ khắc này, nàng không thể không thừa nhận, nàng vẫn ích kỷ, mặc kệ nhắc nhở mình như thế nào, quan hệ giữa Thái tử và Hoàng hậu tốt lên mới có lợi cho cậu.
Nhưng đó là con của mình, nếu nhìn thấy cậu vui vẻ hòa thuận cùng người khác, nàng dường như không thể vui được.
Nàng biết Nguỵ Diễm đối xử với cậu không tệ, Thái tử tuy là hài tử trên danh nghĩa của Tiết Ngưng, nhưng được Nguỵ Diễm mang theo bên người, tự mình dạy dỗ.
Thôi, nghĩ nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.
Bọn họ tiếp tục nói chuyện với nhau, Thái tử quả thật đều có thể phân biệt phần lớn ngôn ngữ ký hiệu, thỉnh thoảng Lương Anh cũng thấy cậu lộ ra biểu cảm hoang mang, liền tìm bút giấy để tự mình viết lên giấy.
"Thật có lỗi." Ngụy Văn Kỷ xin lỗi với nàng: "Con còn chưa đủ thuần thục."
Lương Anh vội vàng lắc đầu. Nàng có thể tưởng tượng được, Thái tử phải học bao nhiêu thứ, vì nàng mà đặc biệt học ngôn ngữ ký hiệu, trong lòng nàng thật sự cảm động.
Chủ đề trò chuyện giữa hai người không nhiều, Lương Anh cũng không hỏi quá sâu về sinh hoạt thường ngày của Thái tử, câu hỏi của Thái tử, nàng cũng chỉ trả lời đơn giản.
Nhưng câu được câu không, bọn họ bất tri bất giác cũng ngồi như vậy đến trưa. Lương Anh thuận thế giữ Thái tử lại dùng bữa.
Ngụy Văn Kỷ còn chưa trả lời, đột nhiên thấy có người hầu đi vào, đứng ở bên cạnh Thái tử mở miệng: "Thái tử điện hạ, Hoàng thượng có chỉ, triệu ngài hồi cung."
Giọng nói không lớn, nhưng đủ để Lương Anh nghe thấy, đồng thời cũng thấy sắc mặt Thái tử lập tức lạnh lẽo, cậu không lập tức nói chuyện, như là đang suy tư xem nên làm như thế nào, Lương Anh suy nghĩ một lát rồi đứng lên trước mặt cậu.
Thấy lực chú ý của Thái tử bị hấp dẫn, nàng mới làm ký hiệu: "Thái tử điện hạ, đã là lệnh của Hoàng thượng, ngài nên về cung trước."
Thái tử còn nhỏ, nếu như không có quan hệ tốt với Hoàng hậu thì người mà cậu có thể dựa vào cũng chỉ có Nguỵ Diễm.
Lương Anh cũng không muốn phá hư tình cảm giữa hai phụ tử bọn họ.
Nhưng Thái tử, sau khi đọc hiểu ngôn ngữ ký hiệu của nàng, trong mắt lóe lên nỗi đau. Nỗi đau đó không biết sao lại khiến lòng Lương Anh nhói đau.
Nhưng Lương Anh vẫn làm như không nhìn thấy, hơi hơi dời ánh mắt.
Thời gian yên tĩnh hồi lâu, cho đến khi Ngụy Văn Kỷ xác định mẫu thân sẽ không giữ mình lại, mới mở miệng: "Vậy con về trước."
Lương Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Lại cách một lát, nàng nghe thấy Thái tử lại hỏi: "Điểm tâm kia, con có thể mang về không?"
Câu hỏi này khiến Lương Anh hơi ngỡ ngàng, khi ngẩng đầu lên, trước mặt là Ngụy Văn Kỷ đã không còn vẻ đau đớn và ấm ức lúc nãy, chỉ đang cười với nàng: "Vừa rồi phu nhân không phải nói con có thể mang một phần về sao?"
Nụ cười của cậu vừa mang dáng vẻ tự tin của thiếu niên, vừa có chút ngây thơ của trẻ con, lại cố tỏ ra chững chạc của người lớn.
Trông thật... đáng yêu.
Lương Anh mềm lòng, chỉ là trên mặt nàng cũng không có hiện ra, ý bảo hạ nhân đem điểm tâm còn lại gói mang theo cho Thái tử mang đi cũng vẫn là thái độ xa cách hữu lễ.