"Ở Linh Lung lâu này, chỉ cần ngồi trong nhã gian, bọn họ sẽ mang những món trang sức mới nhất đến cho tỷ chọn." Nói xong lại hạ giọng: "Đây chính là đãi ngộ của khách quý."
Lương Anh cười: "Vậy thật đúng là dính hào quang của muội rồi."
Động tác dùng ngôn ngữ ký hiệu của nàng, khiến chưởng quầy dẫn đường không tự giác nhìn thêm vài lần.
Đúng như lời Thanh Chỉ nói, sau khi các nàng ngồi xuống, liền có hạ nhân bưng trà thượng hạng tới, chưởng quầy cũng đã phân phó người đem trang sức mà Chu Thanh Chỉ hôm qua coi trọng bưng tới.
"Đường tẩu mau chọn đi."
Thực ra Lương Anh không quá hứng thú với những thứ này, chỉ vì nể mặt Thanh Chỉ nên cũng chọn vài món. Nàng mỗi lần cầm lên một món, chưởng quầy lại ở bên cạnh bắt đầu thao thao bất tuyệt để giới thiệu.
Vì thế Lương Anh tùy ý cầm hai món rồi sau đó lại thả xuống, kéo kéo ống tay áo của Thanh Chỉ, đợi đối phương nhìn qua thì ý bảo: "Ta muốn xem ngọc bội."
Lần này Lương Anh chọn cẩn thận hơn một chút, cho đến khi một miếng ngọc bội trắng thu hút sự chú ý của nàng, khi cầm lên, không biết chạm vào đâu, miếng ngọc bội vốn nguyên vẹn bỗng tách ra, khiến nàng giật mình.
"Phu nhân thật có mắt nhìn." Chưởng quầy lại tươi cười nói thêm: "Miếng ngọc bội này có thể hợp lại, nhưng cũng có thể tách ra làm hai." Nói rồi liền đưa tay tách miếng ngọc bội đã có khe nứt ra hoàn toàn, quả thật thành hai miếng ngọc bội hình dạng khác nhau.
Mắt Lương Anh sáng lên.
"Ngài xem." Thấy nàng cảm thấy hứng thú, chưởng quỹ giới thiệu càng chi tiết: "Hai con cá chép gấm trên ngọc bội này, hợp lại, chính là đồ hình âm dương bát quái."
Lương Anh vốn đã động lòng, lúc này càng thấy hài lòng, từ tay hắn nhận lại, cầm trong tay chơi đùa, chất ngọc cũng là thượng hạng.
Nàng nhìn về phía Chu Thanh Chỉ, không cần nói gì, Thanh Chỉ cũng đã hiểu: "Muốn mua?"
Lương Anh gật đầu.
Chu Thanh Chỉ vừa nghe, lập tức ngồi thẳng: "Được, lấy cái này, chưởng quầy, gói lại, lát nữa ta sẽ…"
Lời còn chưa dứt, Lương Anh vội vàng giữ chặt nàng ấy lại.
Nàng biết Thanh Chỉ muốn trả tiền cho nàng, nhưng nàng muốn tự mình mua: "Ngày thường đều là ca ca muội tặng quà cho ta."Nàng khoa tay múa chân: "Lần này ta muốn mua tặng hắn."
Chu Thanh Chỉ bày ra vẻ mặt bị nàng làm cho buồn nôn: "Được được được, không làm ảnh hưởng đến tình cảm phu thê của hai người." Vì thế nàng ấy ra hiệu ý bảo chưởng quỹ cầm đi trước, sau đó quay lại oán hận với Lương Anh: "Nhưng thế này không được, tỷ đến kinh thành, nói gì cũng phải để ta làm chủ một lần. Tỷ phải chọn thêm một món nữa!"
Lương Anh không thể từ chối nàng ấy, cũng đành đồng ý, đang nói chuyện thì có người hầu đến nói gì đó với chưởng quầy, chưởng quầy nghe xong liền cười xin lỗi hai người: "Vậy Lâm phu nhân, ta còn có chuyện khác muốn xử lý một chút, để cho Khổng Nhị tiếp tục đến xem hàng cùng các vị nhé."
Chu Thanh Chỉ không làm khó, khoát tay: "Đi đi, đi đi."
Chưởng quầy đi rồi, nhưng cũng để lại một tiểu tử thông minh ở bên cạnh hầu hạ các nàng.
Cuối cùng Lương Anh chọn một chiếc vòng vàng, khiến Thanh Chỉ bên cạnh cười: "Đường tẩu, ánh mắt của chúng ta thật giống nhau! Hôm qua ta nhìn, đã nghĩ tỷ nhất định sẽ thích, nên đặc biệt nhờ chưởng quầy giữ lại."
Lương Anh bật cười.
Chu gia từ trước đến nay luôn chú trọng tình cảm, Lương Anh ngay từ đầu nhận ân huệ của người khác còn có thể ngượng ngùng, sau lại phát hiện tất cả mọi người đều không để ý, cũng chậm rãi tập thành thói quen.
Vì vậy lần này Thanh Chỉ nhất định muốn mua, Lương Anh cũng không khách sáo chọn món mình thích.
"Vậy trực tiếp đeo vào đi." Thanh Chỉ đưa tay, giúp Lương Anh đeo vào: "Khổng Nhị, lát nữa ghi sổ cho ta."
"Được!" Khổng Nhị bán hàng cho nên cười đến vui vẻ.
Vòng tay vàng này là song hoàn, mảnh mai tinh xảo, rất hợp với nước da của Lương Anh, những viên đá quý trên đó không quá phô trương, ngược lại rất hài hòa.
Thanh Chỉ không ngừng khen ngợi, hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài.
"Chẳng phải đã nói rồi là vẫn chưa bán ra sao? Sao ta lại không được xem chứ? Chẳng lẽ để bổn tiểu thư ta chọn đồ thừa của người khác sao? Là gian phòng này à?"
Một giọng nữ thanh tú, rất êm tai nhưng không giấu được vẻ kiêu ngạo, thậm chí cũng không định giấu diếm, nói câu cuối cùng thì người đã đến trước cửa gian phòng của họ.