Trong lòng Cố Nguyên như có một đàn nê mã chạy qua.
Tội lỗi, tội lỗi!
Cô tự hại con mình rồi!
Đây là con trai ruột của cô đấy! Thế mà cô lại mua áo sơ mi giá chỉ bằng mười phần cải trắng cho nó mặc?
Người khác nhất định sẽ che cười con trai cô cho mà xem!
Trong lòng Cố Nguyên dâng lên áy náy vô tận với con trai. Cô làm mẹ kiểu gì vậy nè? Sao có thể mua loại áo này cho con trai mặc cơ chứ!
Nhưng đúng lúc này, cô nghe thấy Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm kêu lên: "Nhiếp Ngộ tăng vọt ba mươi vạn fan vì mặc cái áo này kìa! Ôi mẹ ơi!”
Fan tăng vọt?
Cố Nguyên sững sờ, do dự mở điện thoại ra xem.
Đập vào mắt cô là Weibo của con trai nhà mình, cộng với rắm cầu vồng không ngừng bay lên!
"Wow, anh ấy mặc hàng Taobao 29.9 tệ freeship cũng đẹp trai quá đi mất!"
"Bất thường quá, nhưng được cái cảm giác gần gũi thân thương, rất thích!”
"Không ngờ cậu Nhiếp có nhiều tiền như vậy mà còn mặc đồ giá rẻ, cảm giác thật khó đỡ!”
"Tôi thích cách anh ấy mặc áo sơ mi 29.9 mở cửa chiếc Bugatti Veyron!"
"Một chữ thôi, ngầu!"
"Chứ sao! Mấy cậu chủ nhà giàu khác sao so với cậu Nhiếp được!"
Nhìn một đống lời nịnh nọt này, Cố Nguyên: Như vậy cũng được ư?
Chiều hướng phát triển trên mạng quả thật nằm ngoài tưởng tượng của Cố Nguyên.
Có người bắt đầu phân tích chiếc áo sơ mi này của Nhiếp Ngộ phối với quần tay Gucci thế nào, kết hợp với giày da Hermes ra sao, nói chiếc áo này đã phát huy tác dụng vẽ rồng điểm mắt, trông thì bình thường nhưng thật ra ẩn chứa khả năng tiềm tàng vô cùng lớn.
Cuối cùng, có người kết luận: Bạn có nghĩ đó chỉ là một chiếc áo 29.9 tệ freeship? Không! Đây là gu thẩm mĩ, đây là thời trang!
Trải qua sự kiện này, chiếc áo sơ mi mà Nhiếp Ngộ mặc rất nhanh đã trở nên nổi tiếng trên mạng, trên Taobao cũng xuất hiện vô số mẫu áo tương tự. Bọn họ còn quảng cáo rằng đây chính là kiểu áo Nhiếp Ngộ mặc, dẫn tới doanh số tăng chóng mắt, kiểu dáng gần giống thôi cũng bị quét sạch!
Cố Nguyên nhìn cảnh này mà trợn mắt há mồm. Hình như bây giờ cô cũng không áy náy lắm!
Cuối cùng cô đã nhận ra một thức tế. Mặc gì không quan trọng, quan trọng là người mặc!
Người có tiền mặc đồ 9.9 tệ cũng thời trang, còn nếu không có tiền, dù có bán thận bán máu mua đồ LV thì người ta cũng nghi ngờ là hàng nhái!
Tuy vậy, Cố Nguyên vẫn vô cùng xúc động.
Bây giờ cô mới nhớ tới, lúc cô láy cái áo sơ mi kia ra cho Nhiếp Ngộ xem, đâu tiên thằng bé hơi sửng sốt, chắc hẳn ra nhận ra cô mua một chiếc áo sơ mi không thương hiệu. Nhưng thằng bé không hề nói hai lời, thành thật khen cô chọn áo tốt, khen cô có gu thẩm mĩ, ngày hôm sau còn dứt khoát mặc đi làm!
Con trai cô tốt quá đi mất!
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Con trai, con thật ngu ngốc."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Hai mắt đẫm lệ.jpg, con đã làm gì sai?”
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Nhưng rất tốt, làm mẹ cảm động quá."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Cười .jpg, vậy con làm đúng rồi?"
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Đừng cợt nhả, lúc mẹ đưa áo cho con, con đã biết chiếc áo không có thương hiệu, vậy sao còn mặc ra ngoài để người ta cười nhạo?”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Vậy mẹ có thấy ai cười nhạo con không?"
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Không thấy.”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Mà cho dù bọn họ cười nhạo thì con có mất mát gì không?"
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "... Hình như cũng không."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Đó, bọn họ đâu liên quan gì đến con, con thích mặc gì thì mặc chứ! Mẹ mua áo sơ mi cho con, tại sao con phải bận tâm tới ánh nhìn của người khác mà không dám mặc chứ?”
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "... Hình như cũng có lý. Nhưng chiếc áo đó rẻ quá, chắc chắn chất lượng cũng chẳng ra sao, sau này con đừng mặc nữa. Bây giờ mẹ hiểu biết hơn rồi, về sau mẹ sẽ ra cửa hàng chính hãng mua quần áo cho con.”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Chiếc áo này mặc thật sự rất thoải mái, tuy rẻ tiền nhưng con phát hiện nó được làm từ vải cotton nguyên chất, không khác mấy so với những chiếc áo khác của con.”
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Ồ..."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Tóm lại mẹ rất có mắt thẩm mỹ, mua áo cho con rất đẹp, cũng rất thoải mái.”
Cố Nguyên không nói gì nữa. Cô cầm điện thoại, nhìn tin nhắn con trai gửi đến, lại nhìn ảnh đại diện WeChat của con trai, trong lòng dâng trào vô vàn cảm xúc.
Tuy con trai của cô có vài khuyết đỉểm nhỏ xíu, nhưng thằng bé rất đáng yêu, là một đứa con trai siêu ngoan!
Cưỡi kiến đi xem biển: "Mẹ? Mẹ ơi?”
Thấy Cố Nguyên mãi không trả lời, Nhiếp Ngộ không kìm được mà nhắn hỏi thăm.
Lúc này Cố Nguyên đang cảm động đến nước mắt lưng tròng. Cô dụi dụi mắt, trả lời tin nhắn: "Muốn ôm con một cái quá! Con trai thật tốt, tốt hơn mẹ nghĩ lúc đầu rất nhiều! Thật may vì con là con của mẹ!”
Sau khi Cố Nguyên nói lời này, rất lâu sau cũng không thấy con trai trả lời lại.
Một lúc sau, Nhiếp Ngộ trả lời: "Mẹ, mẹ càng ngày càng buồn nôn đấy!"
Cố Nguyên bật cười, buồn nôn thì buồn nôn.
Thật ra cũng không tính là chuyện gì lớn, chỉ là một chiếc áo sơ mi 29.9 tệ mà thôi, nhưng cũng đủ kgieens Cố Nguyên cực kỳ cảm động.
Thậm chí cô còn nhớ lại lúc mới tỉnh dậy, bước ra khỏi sân bay, trong người không có gì cả, mọi thứ xung quanh đều thay đổi khác lạ, nếu nói không sợ hãi thì là giả,
Bởi cô chẳng có gì trong tay, hơn nữa còn bị tụt hậu xa so với thời đại!
May mắn thay, trong hai mươi lăm năm ngủ đông, cô có được hai đứa con trai ở cái thời đại không một người thân này, mang đến cho cô những cảm xúc tốt đẹp.
Lúc Cố Nguyên còn đang ngây ngốc nhìn tin nhắn Wechat mà cảm động, Nhiếp Ngộ ngồi trong phòng làm việc nhanh tay chụp ảnh màn hình lại, sau đó gửi cho Quý Kỳ Sâm.
Cưỡi kiến đi xem biển: "Mẹ gửi cho tôi đó."
Quý Kỳ Sâm: "Sau đó?”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Mẹ có từng nói như vậy với cậu không?"
Quý Kỳ Sâm: "Thì sao?"
Cưỡi kiến đi xem biển: "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Có dễ chịu không?"
Quý Kỳ Sâm: "Thì sao?"
Cưỡi kiến đi xem biển: "Ha ha, tôi biết cậu đang ghen tỵ với tôi. Nhưng biết sao được chứ, trong lòng mẹ tôi luôn đứng nhất mà! Không phải cứ ai nhận mẹ trước thì mẹ sẽ thương người đó hơn đâu, hiểu không?
Quý Kỳ Sâm: "Cậu xong chưa? Xong rồi thì để yên cho tôi làm việc.”
Nhiếp Ngộ kiêu ngạo cong khóe môi. Hai mươi năm qua, hai người đã giao chiến không biết bao nhiêu hiệp, mỗi lần đều không phân thắng bại. Nhưng lần này thì khác, anh chính là người chiến thắng cuối cùng!
Đang đắc ý thì thấy Quý Kỳ Sâm gửi tin nhắn tới: "À đúng rồi, cậu không cần quan tâm đến chuyện của Hoắc Tư Giai kia nữa đâu.”
Cưỡi kiến đi xem biển: "Ý cậu là sao?"
Quý Kỳ Sâm: "Tôi đã xử lý xong rồi."
Nhiếp Ngộ nhìn chằm chằm tin nhắn Quý Kỳ Sâm gửi tới ba phút đồng hồ!
Hoắc Tư Giai, chính là người bắt nạt mẹ anh ở trường á? Anh còn định cho cô ta một bài học mà? Kết quả Quý Kỳ Sâm đã xử lý xong rồi?
Không, anh không phục!
Anh nhất định phải gỡ lại!
......
Kể từ sau sự kiện đá Opal, hình ảnh của Cố Nguyên trong lòng các bạn học hoàn toàn thay đổi. Đương nhiên có rất nhiều người thầm bàn tán về cô, nói cô được bao dưỡng, hay nói cô là tiểu thư nhà giàu. Nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng chỉ dám đồn sau lưng, không ai dám đứng trước mặt cô nói cả.
Sau khi nhà Hoắc Tư Giai phá sản, cô ta chẳng những không còn khoe chuyến du lịch bằng du thuyền, mà ngay cả tiền đặt cọc ba mươi vạn cũng không lấy lại được. Hơn nữa vì không có tiền sinh hoat, cuộc sống của cô ta không còn thoải mái như trước, còn bị không ít bạn học chê cười.
Trước đây cô ta thích khoe khoang khắp nơi, bây giờ lại biến thành trò cười cho người ta bàn tán.
Hoắc Tư Giai không có tiền giống như phượng hoàng không có cánh, không biết bay, cũng không còn dám kiêu ngạo như trước nữa. Nhưng mỗi khi gặp Cố Nguyên trong lớp, cô ta vẫn cười khẩy, khinh thường quay đầu đi: "Đừng kiêu ngạo quá sớm, dựa núi núi sập, tôi chờ tới ngày cậu khỉ khóc.
Cố Nguyên nghe vậy cũng không nói gì, dù sao cô ta quay tới quay lui, quya tới quẹo cổ thì cô cũng không bồi thường đâu.
Thật ra cuộc sống của Cố Nguyên mấy ngày gần đây khá suôn sẻ, ban ngày học hành chăm chỉ, buổi chiều tan học thì có con trai đón về nhà.
Ban đầu là quản gia đưa tài xế tới đón cô, sau này không biết tại sao mà cả hai đều tự mình đến đón cô.
Có lần cô thắc mắc hỏi Kỳ Sâm: "Kỳ Sâm, gần đây con không bận à?"
Quý Kỳ Sâm: "Không sao ạ, không bận lắm."
Cố Nguyên rất hài lòng với chuyện này: "Không bận thì càng tốt, dù sao con cũng có rất nhiều tiền, không thể quá đầu tư vào công việc, nhớ chú ý cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, dành thời gian để tận hưởng cuộc sống."
—— Quý Kỳ Sâm nhướng mày. Tuy anh nhìn như vô dục vô cầu nhưng vẫn biết ganh đua! Thằng nhóc Nhiếp Ngộ kia muốn so với anh á? Kiếp sau đi!”
---+---
Có lần cô lại hỏi Nhiếp Ngộ: "Nhiếp Ngộ, gần đây con không quen bạn gái à?"
Nhiếp Ngộ: "Mấy người phụ nữ đó chẳng có gì tốt cả!"
Cố Nguyên: "Giỏi lắm con trai, cuối cùng con cũng hiểu ra rồi. Mười chín bạn gái trước đây của con chỉ nhìn vào tiền của con thôi, sau này con tìm bạn gái phải nghiêm chỉnh một chút, tìm người thực sự thích rồi cùng nhau tiến tới hôn nhân luôn.”
Nhiếp Ngộ: "Cảm ơn mẹ đã dạy dỗ, con biết rồi!"
—— Nhiếp Ngộ cười khẩy trong lòng. Quý Kỳ Sâm, cậu thấy chưa? Mẹ còn tìm hiểu về mười chín người cũ của tôi đó, mẹ dụng tâm với tôi như vậy đấy! Cậu có mười chín cô bạn gái cũ để mẹ dụng tâm chắc? Đòi so sánh với tôi? Cậu còn non lắm!
Trong những ngày tháng tận hưởng sự hiếu thuận của hai con trai, kết quả thử vai của “Cung điện huyền bí” đã có.
Nữ chính được chọn là Cố Nguyên.