Ngay sau khi tin tức được tung ra, toàn bộ khoa biểu diễn của Học viện Điện ảnh Thủ đô đều bùng nổ.
Phải biết rằng đây là cơ hội mà biết bao người mơ ước, gần như là một bước lên mây!
"Cung điện huyền bí" là bộ phim truyền hình của đạo diễn nổi tiếng Ninh Tam Việt, hơn nữa nam chính lại là ảnh đế Lạc Quân Thiên, có thể nói Cố Nguyên chiếm được chiếc bánh có nhân siêu to từ trên trời rơi xuống, chỉ cần thuận lợi diễn xong vai này, sự nghiệp của cô sau này sẽ bước qua một trang mới!
Mấy nữ sinh trong lớp không ít người nhìn Cố Nguyên với ánh mắt ghen tị, tất nhiên cũng có nhiều người tới chúc mừng cô.
Cố Nguyên lấy được cơ hội này, sau khi quay xong thì giá trị con người cũng khác hoàn toàn bây giờ, chắc chắn sẽ không cùng một đẳng cấp với bọn họ, chưa kể về sau cô sẽ quen biết nhiều người hơn, giành được không ít tài nguyên, nếu như giữ quan hệ tốt, nói không chừng sau này cô còn có thể nhớ đến bọn họ!
Bọn họ đã học năm hai rồi, không ít người bắt đầu tìm và ký hợp đồng với công ty, bắt đầu học cách lên kế hoạch cho con đường sau này của mình. Bây giờ còn ở trường nên tranh thủ quen thân với những người như Cố Nguyên, sau này đi ra ngoài không sợ thiếu nhân mạch, tài nguyên nữa.
Ai lại không biết điều đi gây chuyện với người nhiều tài nguyên chứ! À, chắc chỉ có Hoắc Tư Giai lúc nào cũng nhìn người ta không vừa mắt thôi!
Nhưng diễn xuất của Hoắc Tư Giai không được, kỹ năng căn bản kém, tương lai chắc cũng chẳng có tiền đồ gì nổi.
Cố Nguyên sau khi nhận được tin mình được chọn làm nữ chính trong "Cung điện huyền bì", cả người như muốn bay lên luôn!
Thật ra lúc cô đi tham gia casting, cô đã cơ mơ hồ cảm giác bản thân sẽ được chọn. Nhưng không có thông báo chính thức, cô cũng không dám tự tin nắm chắc. Bây giờ đột nhiên nhận được tin nhắn được chọn, trong lòng cô không khỏi vui sướng, lâng lâng.
Cô nhớ lại lúc mình suy yếu nằm trong phòng phẫu thuật hai mươi lăm năm trước, nhớ lại cảnh Hồ Duyệt Tĩnh phỏng vấn trên TV, tất cả những điều cô bỏ lỡ, đánh mất vì bệnh tật. Lúc này đây, cô sẽ dựa vào nỗ lực của bản thân, từng bước lấy lại, bù đắp cho những tiếc nuối trước kia.
Sau khi ở trường nhận không biết bao nhiêu lời chúc mừng của bạn học, giáo viên, nhân viên trong trường, cuối cùng Cố Nguyên cũng tan học.
Ra khỏi cổng trường, cô đi bộ ra một đoạn đường khác, bước lên siêu xe của con trai nhà mình.
Hôm nay con trai lái chiếc xe khác mọi hôm: "Con lại đổi xe à? Đây là loại xe gì vậy?"
Nhiếp Ngộ: "Aston Martin one77.”
Cố Nguyên: "Cái gì?"
Không hiểu con trai nói gì luôn!
Nhiếp Ngộ huýt sáo một tiếng: "Giới hạn toàn cầu chỉ có 5 cái, trị giá 50 triệu."
Cố Nguyên nghe xong, sắc mặt ngưng trọng, nghiêm túc nói với Nhiếp Ngộ: "Con trai, mẹ muốn nói cho con biết một chuyện."
Nhiếp Ngộ: "Sao ạ?"
Cố Nguyên: "Mẹ được chọn rồi, được chọn làm nữ chính trong "Cung điện huyền bí", diễn chung với ảnh đế Lạc Quân Thiên đó!"
Nhiếp Ngộ: "Chúc mừng mẹ, mẹ của con thật tuyệt vời!"
Cố Nguyên vẫn còn đang hưng phấn: "Hôm nay mẹ rất rất vui, chờ đợi hai mươi lăm năm, cuối cùng mẹ cũng đợi được ngày này. Con trai à, mẹ sắp trở thành ngôi sao lớn rồi, sau này con phải chú ý khiêm tốn một chút, đừng để paparazzi chụp được nhược điểm!"
Nhiếp Ngộ: "..."
Nhiếp Ngộ dùng ánh mắt khó nói nhìn về phía mẹ mình, người chỉ vừa mới chọn thôi đã rất có ý thức của đại minh tinh!
Cố Nguyên cười đắc ý: "Cho nên sau này con đi đón mẹ, đừng lái mấy cái xe như này nữa, lái cái nào bình thường thôi."
Nhiếp Ngộ: "...Vâng."
50 triệu, vô dụng!
Cố Nguyên cao hứng xong, chợt nhớ tới sức khỏe của Nhiếp Ngộ: "Con kiểm tra sức khỏe chưa? Khi nào thì có kết quả?"
Nhiếp Ngộ vừa nghe mẹ nhắc đến chuyện này, trong lòng đầy chua xót. Ngày đó anh giống như một con chuột bạch phải làm đủ các loại xét nghiệm, bị rút vô số ống máu, cuối cùng nhận được kết quả: "Thân thể rất tốt, tất cả đều bình thường."
Nhiếp Ngộ nói lại kết quả cho Cố Nguyên nghe, khi nhắc tới bản thân phải chịu đựng vô số giày vò, giọng điệu anh có chút u oán.
Nhưng Cố Nguyên hoàn toàn không thèm để ý đến nỗi uất ức của con trai, vui mừng nói: "Không có việc gì là tốt! Lần này cuối cùng mẹ cũng yên tâm!"
Nói xong, cô lại tiếp tục nhớ tới chuyện vui lớn của mình, trong lòng vô cùng vui vẻ: "Hôm nay là ngày tốt như vậy, là con trai, con có nên chúc mừng mẹ không?"
Nhiếp Ngộ: "Được chứ, mẹ muốn ăn mừng thế nào?"
Cố Nguyên: "Ăn mừng thế nào cũng được?"
Nhiếp Ngộ: "Vâng vâng, mẹ mau nói đi, trên đời này không có chuyện gì mà Nhiếp thổ hào con không làm được!"
Cố Nguyên cười hắc hắc, dựa vào ghế thoải mái đưa ra yêu cầu: "Con trai Nhiếp Ngộ, vậy thì ăn một bữa cơm đoàn viên chúc mừng mẹ đi, gọi cả anh trai Kỳ Sâm của con qua nữa. Mẹ muốn cùng ăn mừng với cả hai."
Nhiếp Ngộ: "..."
Cố Nguyên nghiêng người về phía Nhiếp Ngộ, như dự đoán nhìn thấy khuôn mặt đen thui của con trai: "Làm sao? Con không muốn?"
Nhiếp Ngộ: "... Được ạ."
Giọng nói cực kỳ miễn cưỡng.
Cố Nguyên cười: "Được, đồng ý là được rồi, một lát mẹ sẽ gọi điện cho anh Kỳ Sâm của con, nói chúng ta muốn qua chỗ thằng bé ăn cơm, bảo nó về nhà sớm chút."
Nhiếp Ngộ vừa nghe mẹ nói như vậy,trong đầu chỉ toàn là ủy khuất.
Nghẹn đã lâu, cuối cùng anh cũng quyết định nói ra: "Cho dù con với cậu ta có là anh em ruột, thì cũng đâu nhất thiết phải phân biệt ai lớn ai nhỏ chứ!"
Trước kia anh căn bản không muốn thừa nhận, nên cũng không muốn nhắc tới.
Nhưng hiện tại bị ép đến mức này, không nhận cũng phải nhận, nhưng cái vấn đề ai là anh, ai là em thì nhất định phải thương lượng lại cho rõ ràng!