Cố Nguyên nhẹ nhàng nói một câu khiến mọi người không nói nên lời. Mười vạn không đáng giá, vậy bao nhiêu mới gọi là đáng giá?
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm nói: "Cố Nguyên, bọn tớ đã tra rồi, đây là đá Opal thật, một khối to thế này trị giá hơn mười vạn đấy! Bọn tớ không dám nhận món quà quý giá như vậy đâu, cậu cầm lại đi.”
Nói xong bèn đẩy hộp quà về phía Cố Nguyên.
Cố Nguyên nhìn hai hộp quà trước mặt, trong lòng càng thêm hoang mang. Đột nhiên cô cảm thấy hình như quan niệm tiền bạc mà Kỳ Sâm nói với cô có hơi khác xa quan niệm của người khác thì phải. Nhưng cô vẫn nói: "Thật ra cũng không đáng là bao, các cậu cứ nhận đi.”
Hiện giờ cô thật sự không hiểu giá trị tiền bạc là thế nào, không phải con trai nói kinh tế đã lạm phát tăng giá hết rồi sao?
Nhưng bạn học đều tỏ vẻ ngạc nhiên, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, đành phải lập lờ cho qua.
Bất kể đáng giá hay không, quà đã tặng rồi thì làm gì có chuyện lấy lại. Hơn nữa ở nhà cô còn hẳn một hộp to kìa.
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm nhìn nhau, kéo Cố Nguyên: "Đi, chúng ta về ký túc xá rồi nói tiếp!"
Bạn cùng phòng thổ hào như này bây giờ cực kỳ khan hiếm, không thể để cậu ấy đứng đây cho người ta dòm ngó được!
Sau khi trở về ký túc xá, cả ba đóng cửa lại rồi bắt đầu nói chuyện.
"Viên đá Opal này rất đẹp, bọn tớ cũng rất cảm động vì cậu đã tặng bọn tớ giá trị như vậy. Nhưng tận mười vạn đấy, quá đắt! Nếu bọn tớ nhận thì trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái.”
"Đúng vậy, đúng vậy, Cố Nguyên, tốt nhất cậu nên lấy lại đi.”
Cố Nguyên nghe hai người bạn cùng phòng nói vậy, nghi ngờ trong lòng càng thêm nặng hơn.
Theo phản ứng của bạn cùng phòng, lời mà con trai nói với cô lúc trước cực kỳ không thích hợp. Vậy nên... mấy năm cô ngủ đông, rốt cuộc giá trị tiền tệ đã thay đổi đến mức độ nào?
Đầu tiên cô kiên quyết bày tỏ hai người bạn cùng phòng có thể yên tâm nhận quà, đây là tấm lòng của cô. Sau khi hai cô bạn thấp thỏm nhận lấy, cô mới thận trọng hỏi: "Cơm trong căn tin, tại sao lại bán ba trăm tệ một phần cải trắng?”
Một viên đá này mười vạn tệ, vậy tính ra cũng chỉ bằng một trăm phần cải trắng thôi mà? Có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ?
Ba trăm tệ?
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm nhìn nhau: "Là ba trăm điểm thẻ! Ba trăm điểm thẻ là ba tệ đó!”
Cố Nguyên cau mày: "Ba tệ?”
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm: "Đúng vậy, chứ cậu nghĩ sao? Thật sự cho rằng một phần cải trắng ba trăm tệ à?”
Trời ơi, đây là thiên kim đại tiểu thư nhà nào mà có nhận thức tiền bạc đáng nể vậy nè!
Cho nên cậu ấy vẫn luôn nghĩ một bữa ăn hơn một ngàn là rất rẻ?
Lúc này, Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm đột nhiên hiểu ra tại sao lần trước Cố Nguyên mời họ ra ngoài ăn, ăn hết hơn một ngàn mà vẫn nói được tiện nghi!
Hoá ra là do người ta ăn một phần cải trắng tới ba trăm tệ đấy!
Trần Vũ Đình: "Từ hôm nay trở đi, Cố Nguyên trong mắt tớ không còn chỉ đơn thuần là Cố Nguyên nữa.”
Vương Nguyệt Hàm: "Cả người đều toả ra kim quang sáng chói."
Trần Vũ Đình: "Ơ, sao trước kia tớ không phát hiện ra nhỉ? Bây giờ nhìn lại mới thấy, hình như chiếc váy Cố Nguyên đang mặc có khảm kim cương ở chỗ tay áo thì phải?”
Vương Nguyệt Hàm: "Đây là kim cương thật sao?”
Trần Vũ Đình: "Còn phải hỏi à?"
Trước sự thán phục của hai cô bạn cùng phòng đối với kim cương khảm trên váy, Cố Nguyên nào có tâm trạng quan tâm, cô đang bận sắp xếp lại nhận thức của bản thân đây!
Thế nên một phần cải trắng trong căn tin là ba tệ, bị cô nhầm thành ba trăm tệ?
Cho nên mời bọn Trần Vũ Đình ra ngoài ăn hết hơn một ngàn tệ, tương đương với ba trăm phần cải trắng, thế mà cô còn nói được hời?
Cô bỏ ra mười ngàn mua đủ thứ trên Taobao, vốn cho rằng chỉ bằng tiền ăn hai, ba bữa cơm, còn cảm thấy mình lời được rất nhiều tiền. Nhưng sự thật là… cô đã tiêu một khoản tiền không nhỏ chút nào!
Mà điều khiến cô bất ngờ nhất là…
Cô lặng lẽ liếc nhìn viên đá Opal trên tay hai người bạn cùng phòng, một viên đá đó bằng mấy triệu phần cải trắng ở căn tin đấy!
Đắt tới vậy ư?
Đau lòng quá!
Cô lặng lẽ mở WeChat, bấm vào ảnh đại diện của Kỳ Sâm.
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Không vui.jpg”
Quý Kỳ Sâm: "Mẹ sao vậy?"
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Buồn.jpg"
Quý Kỳ Sâm: "Tên Nhiếp Ngộ ngu ngốc kia chọc mẹ tức giận sao?”
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Đau lòng.jpg"
Quý Kỳ Sâm: "Ai bảo hôm qua mẹ về với cậu ta."
Quý Kỳ Sâm: "Chiều nay tan học, con bảo tài xế tới đón mẹ về.”
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Không phải Nhiếp Ngộ. Mẹ có chuyện muốn hỏi con.”
Quý Kỳ Sâm: "Con?”
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Đúng vậy, hỏi con đấy. Con còn nhớ hộp đá mẹ được tặng trên đảo chứ? Con có biết một viên đá trong đó bao nhiêu tiền không?”
Quý Kỳ Sâm: "Con không biết, có chuyện gì ạ?"
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Con thật sự không biết?”
Quý Kỳ Sâm: "Sao vậy? Mẹ tặng cho bạn cùng phòng, bạn cùng phòng không thích à?”
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Một viên đá hơn mười vạn tệ đó, con có biết không?”
Quý Kỳ Sâm: "Xin lỗi mẹ, là sơ suất của con, con không biết mấy viên đá này lại rẻ như vậy."
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "!!!”
Cố Nguyên ngẩng mặt lên trời, nhìn trời thở dài, bây giờ cô không biết mình nên khóc hay nên cười nữa!
Một hộp đá như vậy lại nói không đáng giá, hại cô tin sái cổ, tiền tay chọn hai viên tặng cho bạn cùng phòng. Cuối cùng bạn cùng phòng của cô còn bị dọa cho không dám nhận kìa!
Cô chạy đi tìm con trai hỏi tội, con trai lại cho rằng mấy viên đá này quá rẻ làm cô mất mặt?
Nếu như nói cô hiểu lầm một phần cải trắng ba tệ thành ba trăm tệ là do cô không biết củi gạo đắt tiền thế nào, vậy con trai cô thì tính là gì?
Cố Nguyên nhớ tới số tiền bản thân bỏ ra mua mấy thứ mà mình cho rằng siêu hời trên Taobao, đột nhiên cảm thấy lòng đau như cắt! Đều là tiền cả đó, không hề ít đâu!
Đang chìm trong cảm xúc đau lòng, chuông điện thoại bỗng vang lên, là con trai Kỳ Sâm gọi tới.
Cố Nguyên vội vàng bắt máy.
Giọng nói của Quý Kỳ Sâm truyền đến: "Con vừa bảo thư ký chọn hai món quà khác, hôm nay sẽ đưa qua, mẹ có thể tặng lại---”
Nghe tới đây, đầu Cố Nguyên như muốn phình to: "Không, đừng!"
Quý Kỳ Sâm: "Sao vậy? Con nhớ mẹ từng nói hai bạn cùng phòng của mẹ rất tốt, thế nên mới có ý chuẩn bị quà cho bọn họ mà.”
Cố Nguyên: "Không, không, không, hiểu lầm này hơi lớn, lên Wechat mẹ nói cho con nghe.”
Vì thế, khi Quý Kỳ Sâm còn chưa hiểu ra sao, Cố Nguyên đã nhanh chóng cúp điện thoại, bắt đầu lạch cạch gõ chữ, kể lại đầu đuôi sự việc cho con trai nghe.
Cuối cùng, Cố Nguyên nghiêm túc nói: "Kỳ Sâm, mẹ biết con có tiền, không để tâm tới mấy chục vạn tệ này. Nhưng đối với người bình thường mà nói, đây là một khoản tiền rất lớn, con hiểu không? Sau này chúng ta không thể xa hoa như vậy nữa, quá lãng phí! Con kiếm tiền vất vả như vậy, mẹ phải tiêu tiết kiệm lại, nếu không trong lòng sẽ băn khoăn lắm.”
Quý Kỳ Sâm: "..."
Cố Nguyên lại nói: "Bây giờ mẹ mới biết, hóa ra cải trắng trong căn tin chỉ có ba tệ một phần. Nhưng sao con dẫn mẹ ra ngoài ăn lại tốn tới mấy ngàn một bữa vậy? Mẹ càng nghĩ càng thấy tim như rỉ máu. Sau này chúng ta đừng ăn mấy món đắt tiền như vậy nữa.”
Quý Kỳ Sâm: "Mẹ, thật ra cũng không đáng bao nhiêu. Cho dù không đưa mẹ ra ngoài ăn, con cũng tiêu xài như vậy mà.”
Cố Nguyên: "Không, cảm giác khác biệt. Hay là sau này chúng ta đừng ra ngoài ăn, cứ ăn ở nhà thôi.”
Quý Kỳ Sâm: "Được."
Cố Nguyên: "Đầu bếp trong nhà nấu cơm cũng rất ngon, mấy món như gan ngỗng socola đen, canh tôm hùm gì đó đều cực đỉnh luôn!”
Quý Kỳ Sâm: "... Con cũng thấy vậy."
Sau khi dặn dò con trai tiết kiệm xong, Cố Nguyên vui vẻ tắt WeChat. Ban đầu cô còn tưởng khoảng cách thế hệ nghiêm trọng sẽ sinh ra mâu thuẫn về nhận thức chi tiêu, nhưng cô không ngờ con trai mình lại dễ nói chuyện như vậy, cảm giác giao tiếp suôn sẻ này thực sự rất tuyệt.
Bên kia, sau khi Quý Kỳ Sâm tắt WeChat, anh khẽ nhướng mày, nghĩ lại chuyện ban nãy mà không nhịn được cười.
Hiển nhiên mẹ anh không hề biết mức lương đầu bếp của nhà họ Quý là bao nhiêu, càng không biết nhà họ Quý lựa chọn nguyên liệu nấu ăn kĩ càng đến mức nào mới có thể nấu ra được hương vị cuối cùng mà cô ăn vào miệng.
Nhưng chuyện này không quan trọng, miễn mẹ anh vui là được.
Cố Nguyên cũng không biết rằng, một đứa con trai khác của cô là Nhiếp Ngộ vừa bỏ ra một khoản không nhỏ để trả lương cho vị đầu bếp mới đào về. Để mời được đầu bếp cùng trình độ với đầu bếp nhà họ Quý, anh đã phải trả một con số chưa từng có trong ngành đầu bếp!
Sau khi nói chuyện với con trai, Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn hai người bạn cùng phòng. Hai người đang thảo luận xem nên xử lý khối đá thế nào, bọn họ định mài đá thành vòng cổ để đeo.
Cố Nguyên nhìn bọn họ, nhớ lại mấy thứ mình mua trên Taobao.
"Các cậu xem mấy món này, tớ mua có bị đắt không?"
Cố Nguyên lấy mấy đơn hàng mà bản thân từng cho là siêu hời ra cho bạn cùng phòng xem.
"Ôi, sao cậu lại mua cái này?"
"Cái này vừa nhìn đã biết là hàng không có thương hiệu!"
"Tấm ảnh nhìn thì đẹp đó, nhưng là ảnh trộm! Shop bọn họ không có người mẫu, cũng không có ảnh chụp hàng thật, ai biết mua về sẽ thế nào chứ!”
“...”
Sự thật giống như thủy triều đập vào mặt, Cố Nguyên lật lại lịch sử đơn hàng dài đằng đẵng, đột nhiên hiểu được cái gì gọi là đau thấu tim gan!
Thế là cô bị lừa ư?
Đã thế cô còn mua không ít, mua cho bản thân, mua cho con trai Kỳ Sâm, mua cho con trai Nhiếp Ngộ...
Nghĩ tới đây, cô chợt nhớ ra hôm qua mình có đưa một chiếc áo sơ mi cho Nhiếp Ngộ, thằng bé không chỉ khen đẹp, mà còn muốn hôm nay đi làm??
Không, làm ơn đừng!
Trong lòng còn đang nhen nhóm chút hi vong, cô chợt nghe Trần Vũ Đình bên kia hét lên: "Các cậu xem nè, Nhiếp Ngộ mặc áo sơ mi 29.9 tệ bao ship!”
!!!